Trong một đạo tràng nọ, có một Phật tử rất tinh tấn niệm Phật, mỗi ngày niệm hai tiếng, dù là mệt mỏi, ốm đau hay bận bịu cỡ nào cũng không bỏ.
Cũng trong đạo tràng ấy, có một Phật tử lại giải đãi lười biếng, ưa phóng khoáng, dù đến chùa nhưng lại không siêng năng tụng kinh niệm Phật…
Một hôm, Phật tử giải đãi hỏi Phật tử tinh tấn:
– Đạo hữu niệm Phật hoài vậy đã thấy được lợi ích gì chưa?
Vị Phật tử tinh tấn đáp:
– Lại thêm một đạo hữu buôn bán…
Lời bàn:
Trong cuộc sống, con người thật khó thoát được vòng nhân quả nghiệp báo. Bởi vì trong mỗi hành vi hàm chứa nhân và quả, cộng với bản ngã, thời gian, luân hồi, sinh tử nghiệp báo.
Chúng ta thường tính toán cái gì có lợi thì ta mới làm, mà không biết rằng chút bèo danh bọt lợi đó, chỉ trôi dạt trong đợt sóng sinh diệt luân phiên của vô thường xảy ra trong từng giây từng phút.
Nếu thật sự muốn cầu được đạo giải thoát lớn thì chẳng cần phải tính toán chút ít lợi danh, vì trong các pháp, tự đã là cái dụng vô cùng, ẩn chứa thể – tướng của đạo viên mãn, vậy sao chúng ta lại còn phải tính toán thiệt hơn?
Người tránh cái hại lại đi tìm cái lợi nhỏ nhen sao bằng tâm địa viên dung vô ngại bất khả tư nghì, dù lợi hay hại vẫn tự tại an nhiên trong mỗi bước chân, nụ cười và hơi thở chánh niệm.
Trích: Chuyện Đạo Đời – Biên Soạn: Thích Thuận Thạnh!
Tâm Hướng Phật/ST!