Tôi nhất định phải đến thế giới Cực Lạc, tôi nhất định thân cận Phật A Di Đà, tâm này chính là tâm vô thượng bồ đề.
Tâm đã phát thì phải thực hiện, thực hiện bằng cách nào? Chính là nhất hướng chuyên niệm, một phương hướng, một mục đích ngoài ra đều bỏ hết không quan tâm đến nó.
Tất cả pháp Đức Thế Tôn nói trong suốt 49 năm tôi chỉ cần một cuốn Kinh Di Đà, một cuốn Kinh Vô Lượng Thọ là đủ, một câu A Di Đà Phật là được.
Ngoài ra tất cả đều không cần, hoàn toàn buông bỏ, đây là hạng người nào? Là người có trí huệ nhất, người có phước báo nhất. Vì sao vậy?
Vì đến thế giới tây phương Cực Lạc thì tất cả đều đạt được, thật sự buông bỏ mới có thể đạt được.
Cho nên người xưa trên miệng thường nói thành ngữ “xả đắc”. Quý vị xem nếu có thể đem tất cả pháp mà Đức Thế Tôn giảng trong 49 năm xả bỏ hết, quý vị sẽ đạt được, đạt được hết.
Gặp được Phật A Di Đà thì tất cả đều đạt được. Quý vị xả được mới có thể đạt được. Thế gian này còn có một chút phước báo, xả bỏ phước báo này khi đến thế giới Cực Lạc được phước báo lớn.
Thế giới này không xả được thì thế giới Cực Lạc không có phần, đại hỷ đại xả đến thế giới Cực Lạc sẽ được niềm vui lớn lao.
Người thật sự có trí huệ, thật sự có phước báo mới làm được điều này. Người không có phước báo họ không nghĩ đến, chỉ tham luyến phước báo trước mắt. Nếu như vậy là hỏng hết, thật là “nhất xưng Phật danh, dĩ thị thiện căn nhập niết bàn giới”, không sai chút nào.
Trích Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa
Tập 401
Chủ giảng: Tịnh Không Pháp Sư
Nam Mô A Di Đà Phật