Trong mười nghiệp ác, hễ tạo bất cứ một nghiệp nào, trước tiên sinh vào ba đường khổ, sau đó mới được thân người.
Luận Trí độ ghi: “Ác có ba bậc: Một, tạo ác bậc hạ thì sinh vào ngạ quỉ, như luận Thập địa đã nói. Tức trong mười nghiệp ác, hễ tạo bất cứ một nghiệp nào, trước tiên sinh vào ba đường khổ, sau đó mới được thân người”.
Kinh Chính pháp niệm ghi: “Nếu đối với chúng sinh mà khởi tâm tham lam, ganh tị, tà kiến, dua nịnh, siểm khúc, khinh khi dối trá, hoặc tham lam bỏn xẻn cất chứa tiền tài mà không bố thí thì sau khi chết sinh vào loài ngạ quỷ. Hết nghiệp ngạ quỷ thì sinh vào loài súc sinh làm chim Già-trá-ca, luôn bị nỗi khổ đói khát, chỉ ngửa cổ uống nước mưa mà thôi, không thể uống các loại nước khác.
Kinh Nghiệp bảo sai biệt ghi: “Tạo mười nghiệp sau đây thì sinh vào loài ngạ quỉ: Một, thân tạo nghiệp ác nhẹ; hai, miệng tạo nghiệp ác nhẹ; ba, ý tạo nghiệp ác nhẹ; bốn, tham lam bỏn xẻn; năm, khởi ác tham (phi phần); sáu, siểm khúc ganh tị; bảy, tà kiến; tám, tham đắm vật dụng sinh hoạt mà mạng chung; chín, đói khổ mà chết; mười, khô khát mà chết”.
Kinh Phân biệt công đức ghi: “Có sa-môn tu tập thiền quán, khi ngồi trong nghĩa địa quán tử thi, ban đêm thấy quỉ đói đánh vào một thây chết, sa-môn hỏi:
– Vì sao ngươi đánh thây chết?
– Thây chết này làm tôi khốn khổ như vậy, nên tôi mới đánh! Quỉ đáp.
– Vì sao không đánh tâm ngươi, lại đánh thây chết. Đánh nó có ích gì! Sa-môn nói.
Lát sau, lại thấy một vị trời rải hoa mạn-đà-la lên tử thi hôi thối này. Sa-môn hỏi:
– Vì sao ngài lại rải hoa lên tử thi này?
– Do tử thi này mà tôi được sinh về cõi trời; đây vốn là bạn tốt của tôi, hôm nay tôi đến rải hoa để báo ân xưa.
– Sao không rải hoa trong tâm ông mà lại rải trên tử thi này! Phàm thiện ác đều do tâm tạo, sao các ông lại bỏ gốc tìm ngọn? Sa-môn dạy”.
Trích từ: Pháp Uyển Châu Lâm – Pháp Sư Đạo Thế!