Tâm Hướng Phật
Luân Hồi

Quả báo đọa địa ngục dao sắt dao đồng lóc da mặt

Bản ngục là Địa Ngục Dao Sắt Dao Đồng Lóc Da Mặt, chuyên xử phạt những kẻ phàm nhân vô liêm sỉ, chẳng biết yêu da mặt.

Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 10 năm Bính Thìn (1976)

Thơ

Dâm phong biến bố thực kham thương
Tội ác thao thiên thắng hổ lang
Kí ngữ dương gian tham sắc bối
Cải đầu hoán diện mạc dương cuồng.

Dịch

Thói dâm tràn ngập thật là thương
Tội ác lòa Trời quá hổ lang
Nhắn nhủ dương gian phường hám sắc
Đổi đầu thay mặt chớ điên cuồng.

Tế Phật: Lối đạo gian nan, người tu đạo bị ma quỷ thử thách không ngừng, ai là kẻ thuận buồm xuôi gió tới cõi Phật? Giữ vững niềm tin dẫu chết chẳng rời, bởi chết vì đạo linh chứng sẽ tối cao. Gặp nghịch cảnh càng thêm nổ lực, cắn chặt răng còn sợ gì gió quỷ mưa ma đầy Trời. Thánh nhân đã nói “Kiến quái bất quái, quái tự vong” (Thấy sự kì quái mà không cho là kì quái, sự kì quái đó tự tiêu tan). Đường đạo gặp chướng ngại cản trở, rút gươm tuệ chém tan tơ rối, phải trải qua một phen lạnh thấu xương, mới mong hái được hoa mai nở, hương thơm ngào ngạt. Bữa nay dạo âm phủ sửa soạn lên đường. Con hãy lên tinh thần, phải cố gắng đi hết con đường gian truân này mới đủ gọi được là tay hảo hán kiên trì vì đạo.

Dương Sinh: Đa tạ ân sư đã khuyến khích, con tự biết nghiệp nặng không tu khó thoát khỏi ma nạn trùng trùng. Xin thầy yên lòng, con sẵn sàng theo thầy dạo cõi âm ti…

Tế Phật: Đã tới, mau xuống đài sen, bữa nay thầy trò mình dạo thăm Địa Ngục Dao Sắt Dao Đồng Lóc Da Mặt.

Dương Sinh: A! Ngục Quan cùng Tướng Quân đã ra trước ngục. Kính lạy ra mắt chư vị Tiên Quan, tôi là môn sinh của Thánh Đế tại Thánh Hiền Đường, bữa nay do Tế Phật dẫn đường xuống thăm quý ngục để viết sách Địa Ngục Du Kí hầu khuyên răn giáo hóa người đời để họ hiểu rõ những hình phạt mà các tội phạm phải chịu ở các ngục nơi âm phủ. Kính xin chư vị Tiên Quan cấp cho tôi các phương tiện để tìm hiểu.

Ngục Quan: Không có chi, chớ quá khách sáo. Thôi đừng quỳ, hãy đứng lên. Hoan nghênh Dương Sinh cùng Tế Phật đã tới thăm bản ngục, xin mời vào trong ngục tham quan.

Tướng Quân: Bản ngục là Địa Ngục Dao Sắt Dao Đồng Lóc Da Mặt, chuyên xử phạt những kẻ phàm nhân vô liêm sỉ, chẳng biết yêu da mặt. Mời hai vị vào trong.

Dương Sinh: Trước ngục âm binh áp giải biết bao tội hồn, nào gái nào trai, tuổi tác lớn có nhỏ có, kẻ nào kẻ ấy gục đầu, vẻ mặt kinh hoàng tán đởm. Trước tiên dẫn tới cửa ngục biện lí để làm thủ tục khai báo, sau đó mới áp giải vào trong ngục.

Tế Phật: Chớ có ngó lâu, mau theo Ngục Quan cùng Tướng Quân tiến vào trong ngục tham quan.

Dương Sinh: Ái chà, tiếng kêu khóc thảm thương từ trong ngục vọng ra… các tội phạm bị trói vào những cột sắt, quỷ binh đầu trâu mặt ngựa đang hành hình bằng cách dùng dao đồng, dao sắt lóc da mặt tội nhân, giống y hệt đồ tể lóc da heo ở các lò heo. Các tội hồn kêu khóc thảm thương, toàn thấy thịt đổ máu rơi, chỉ nghe tiếng la mà không nhận ra mặt. Sau khi lột da, đầu bầy nhầy trơ sọ đỏ lòm, trông thật tàn nhẫn. Xin hỏi Ngục Quan, các tội hồn này đã phạm tội gì mà tới nổi phải phạt tới ngục này để chịu khổ đau.

Ngục Quan: Một lời nói khó hết, chẳng thà kêu mấy tội hồn ra để Thiện Sinh hỏi cho tỏ tường.

Dương Sinh: Vậy thì tốt quá, có được chứng cớ cụ thể.

Tướng Quân: Nam tội hồn kia mau ra đây, hồi còn sống làm ác thế nào, kể hết sự thực ra cho Dương Thiện Sinh người ở dương gian nghe.

Dương Sinh: Xin hỏi tội hồn, tại sao lại đọa lạc ở ngục này?

Tội Hồn: Lúc còn sống, cha mẹ tôi mất sớm, tôi không được giáo dục, bị người sai khiến cảm thấy khổ sở. Tôi bèn nghĩ ra kế đổi nghề làm ăn mày, mỗi nhà nếu cho một đồng, một ngày chìa tay xin một trăm nhà cũng đủ sống rồi, có tiền tiêu lại đỡ cực. Nhưng thân thể tôi tráng kiện, sợ rằng chủ không cho nên mới ăn đói hai tháng, hàng ngày chỉ ăn chút cháo cùng uống nước lạnh, quả nhiên thân thể ốm o yếu đuối, lại còn lấy bùn đất bôi mặt cho lem luốc, mặc quần áo rách rưới, chân giả què, đi khắp nơi kêu gọi lòng thương xót của người để xin tiền. Gặp ai cũng than thở hoàn cảnh khổ sở, thân đơn chiếc, chân tàn phế, nhiều người nhìn tôi thương xót cho tiền. Có tháng được tới bốn, năm ngàn đồng. Về nhà lấy làm sung sướng lắm vì rất dễ dàng có tiền, tối đến mặc đồ mới, ra phố ăn uống no say hoặc đến khu ăn chơi đàng điếm trụy lạc, cũng thường tới quán rượu say sưa, nghe nhạc dâm dục. Về sau vì muốn làm giàu, nên mỗi lần xin, xin từ mười đồng trở lên, người ta cho hai ba đồng đều không thèm lấy, do đó thường bị những kẻ hà tiện chửi mắng, không thèm ngó mặt. Sau khi chết bị Diêm Vương phán đày ở ngục này để chịu hình phạt lột da mặt, đau đớn vô cùng, hối hận thì đã trễ rồi.

Ngục Quan: Nghiệp súc sanh, nói về tội hồn này, kiếp trước không tu, sinh vào gia đình bất hạnh, không nghĩ là mình tuổi trẻ, sức lực cường tráng, chăm chỉ làm việc để mưu sinh, lại giả dạng tàn phế, mặt dạn mày dày đi ăn xin. Phàm kẻ có huyết khí phải lăn lóc cho tới sơn cùng thủy tận, chứ đâu lại cúi đầu, chìa mặt ngửa tay ăn xin. Đã vậy lại còn đem tiền xin được tiêu phí trong chốn tửu sắc, thật quả là ngỗ ngược, quả là vô đạo. Lúc còn sống không thương da mặt để tới nỗi sau khi chết phải chịu hình phạt lóc da mặt khiến không còn mặt mũi nhìn kẻ khác. Mong người đời đề cao cảnh giác. Trở lại ngục mau. Tôi kêu một tội hồn nữa ra để Dương Thiện Sinh hỏi tiếp.

Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân. Xin hỏi tội hồn, tôi thấy tội hồn chỉ mới khoảng ngoài ba mươi tuổi, tại sao còn trẻ mà đã chết, lại còn bị xử phạt đày ở ngục này?

Tội Hồn: Nói ra đã xấu hổ, lại càng thêm nhục tổ tiên. Năm mười bảy, mười tám tuổi, khi tôi còn học ở bậc trung học, thường rủ rê bạn bè tới công viên chơi, gặp con gái chạy theo chọc ghẹo, hoặc tán tỉnh kiểu đầu đường xó chợ, thường bị chửi là “đồ lưu manh”, “đồ mất dạy”, “đồ mặt dày”. Càng bị chửi tôi càng lấy làm hãnh diện khoái trá. Gặp những con đường vắng tôi thường chạy theo chọc ghẹo đàn bà, ôm đại eo con gái, hoặc lạng xe thò tay quấy phá thân thể phụ nữ, có lần còn dám cả gan cưỡng dâm một thiếu nữ. Tuy lúc sống chưa từng bị cảnh sát trừng trị, nhưng có lần cỡi xe thò tay mò bậy, bị một cô la to, tôi hoảng kinh, xe lao xuống vực tôi chết ngắc. Minh Vương giận dữ la tôi là có tánh ác mà không chịu sửa cho nên giảm tuổi thọ của tôi mười năm. Sau đó phán đày tôi vào ngục này để chịu hình phạt khổ đau. Đến nay đã hơn năm năm, phải trên mười ba năm nữa mới ra khỏi ngục. Rồi lại còn bị giao cho các điện khác xử tội để chịu hình phạt tiếp, thực đáng thương. Mong người nhân từ thay tôi xin với Minh Vương giảm bớt một hai phần tội của tôi.

Ngục Quan: Không được nhiều lời, ai biểu mi lúc sống chơi bời lêu lỏng, không biết giữ lễ nghĩa liêm sỉ; dâm là đầu của mọi tội ác, làm tội thì mang họa. Đã thiếu học còn làm nhục tổ tiên, cha mẹ. Lúc còn sống không thương mặt của mi, chết đi chịu quả báo vì tội cưỡng dâm. Sau khi thụ hình xong sẽ giao mi qua điện khác để trừng phạt tiếp. Tướng Quân mau đem tội hồn này tống giam vào ngục.

Tướng Quân: Tuân lệnh.

Tế Phật: Thời giờ đã trễ, thầy trò ta chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường. Dương Sinh mau rời ngục.

Ngục Quan: Có điều chi thất lễ, xin Tế Phật cùng Dương Sinh tha thứ.

Dương Sinh: Không dám, đa tạ Ngục Quan cùng Tướng Quân đã giúp đỡ để hoàn thành trách nhiệm viết sách. Xin từ biệt hai vị.

Tế Phật: Mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, thầy có thể trở lại Thánh Hiền Đường.

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

LỜI ÔNG TÁM GIẢNG

Ở thế gian luôn luôn tưởng rằng Trời Phật không biết. Tưởng hồn chúng ta chỉ một kiếp này mà thôi cho nên làm những chuyện che dấu loài người, lười biếng từ ở trong xương tủy mà ra rồi áp dụng hàng ngày tự mình sa đọa không hay cho nên tuổi trẻ phải cần tìm con đường tu. Tu để làm gì? Tu để khôi phục lại sự quân bình mà để cảm thức sự ân độ của Trời Phật đã nuôi dưỡng chúng ta. Chúng ta mọi người đang ngồi đây ai cũng có tội vì quá khứ không biết, không minh, không hiểu, làm sai; rồi bây giờ chúng ta ăn năn để chúng ta thấy tội ta. Chứ không phải nói – chú đó có tội, tôi không tội. Tất cả mọi người đều có tội. Vì sao tạo thành tội, vì sự tăm tối không hiểu biết nhưng mà Trời vẫn thương, độ cho mọi người có cơ hội ăn năn là để có dịp tu, để thức tâm, để trở lại với cái sự chơn chánh thánh hiền sẵn có trong nội thức chúng ta và lập lại quân bình nhiên hậu mới chuộc lại cái tội của quá khứ nhiều kiếp đã luân hồi tại thế học hoài, học mãi mà học không xong. Thì đâm ra nhiều khi các bạn tu ngồi thiền cũng vậy nữa cảm thấy mình động loạn. Đó là cái nghiệp chướng còn bao vây trong cái tâm thức mà chính ta chưa gỡ được cho nên phải dày công, làm sao gỡ? Phải dày công trong kiên nhẫn tu học trì chí giữ niềm tin bất diệt đó thì các bạn mới mong gỡ rối. Cũng như trong bóng tối mà thanh tịnh thì tự nhiên nó bật ra một điểm sáng trong nội tâm. Phải trì chí mới đạt tới điểm đó còn nếu mà chúng ta nửa chừng nghi đạo này nghi đạo nọ thì chẳng có cái đạo nào thành hết. Các bạn đi khắp thế giới thiếu gì đạo nhưng mà có đạo nào thành. Đạo nào cũng nói giải thoát mà tâm ta thiếu kiên trì thì không bao giờ hưởng được cái chơn pháp thể hiện trong nội tâm. Cho nên các bạn phải cố gắng kiên trì, trì chí cái kiếp làm người là rất quý. Ngày hôm nay, chúng ta được làm con người trọn lành, được nghe thánh hiền, được truy tầm chơn lí để tìm hiểu con đường phải mà tự đi. Cho nên ngày hôm nay chúng ta hướng thiện để tìm sự lạc an trong nội thức nội tâm chúng ta thì chúng ta phải đầy đủ nhịn nhục ngày qua ngày, năm qua năm, tháng qua tháng nhưng mà dòm lại thấy nháy mắt tóc bạc mắt lờ, lớn tuổi rồi tôi sẽ đi đâu mà giờ phút này tôi làm con người tôi còn chưa ăn năn, tôi còn chưa trở về với thực chất của chính tôi. Tôi còn chưa thấy rõ cái tội trạng của tôi và tôi ăn năn, hối cải để tôi hi sinh cái tánh hư tật xấu đang ôm ấp hàng ngày trong nội thức của tôi. Tôi bỏ nó đi. Tôi lìa khỏi nó đi. Tôi trở về với sự thiện giác ở bên trên thì nhiên hậu tôi mới tìm ra một sự giải thoát rõ ràng cho chính tôi. Cho nên mỗi người tự tu tự đắc là vậy. Nó là một kì công chớ không có Tiên Phật thần thánh nào giúp mình hết. Đã giúp hết rồi, giúp trong lúc các bạn giáng lâm xuống thế gian các bạn có tay, chân, mình, đầu, đầy đủ, có thượng trung hạ biết phê phán cả Trời Phật nữa có sự thông minh đầy đủ nhưng mà các bạn không sử dụng cái quyền năng tối hậu để sửa mình trong chu trình tiến hóa là tha thứ và thương yêu thì luôn luôn bị kẹt và không có mở được trí thông minh. Nhiều người nói là tôi có lá bùa này là tôi được rồi. Nhiều người nói là tôi có ông sư này là tôi được rồi. Nhiều người nói là tôi có đọc chú này thì tôi không có sợ ma, mà chính mình đã đọc chú mà không sửa đổi tâm tánh ma quỷ, quỷ quyệt của chính mình thì mình là con ma mà bùa chú có xài được đâu! Càng đọc ma càng hiện, càng đọc nghiệp càng kéo; chứ không phải đọc chú là hết nghiệp đâu. Chỉ có tu, ăn năn hối cải mới hết nghiệp. Cho nên nhiều bạn không hiểu, lấy cái dâm tánh làm đầu rồi bầy chuyện này, bầy chuyện kia, chuyện nọ. Tu được chút xíu tưởng là mình đắc đạo, kì thật vô cùng. Đức Phật tới ngày hôm nay thành công cũng không có nói chuyện đắc đạo. Cầu xin được đắc đạo mà thôi, không dám xưng là ta đắc đạo vì con đường đạo là con đường vô cùng tận. Mọi người phải học phải tiến nó mới đi tới chỗ sáng suốt. Cho nên nhiều người không hiểu mà nhầm lẫn ở chỗ đó, rồi bất chấp Trời Phật, bất chấp Thần Thánh, Tiên Phật, nuôi lòng phản nghịch tự chôn sống lấy mình mà thôi. Cho nên những hành động ở thế gian, có tay, có chân, có mặt, có mày đi đứng hung hăng với thiên hạ rồi một ngày nào xuống Địa Ngục để lóc da mặt, mặt mày gớm ghiếc nhìn ai nhưng mà đó là cơ hội cuối cùng mà Thượng Đế ân ban cho mọi người thấy rõ.

Hồn của người chết xuống âm phủ bị giam, bị hành hình để chi? Đó là tình thương yêu của Thượng Đế vô cùng tận để độ con ngài thức tâm. Xuống ngộ cảnh đau đớn thức tâm mới có hồi sinh trở lại. Ngày hôm nay chúng ta được ngồi đây trở lại làm con người, chúng ta đã trải qua cuộc hành hạ đau đớn đó. Bây giờ, chúng ta nghe tới sự đau đớn khổ cực đó lòng ta cũng cảm động. Nhưng mà chúng ta không chịu thức tâm thì chừng nào chúng ta mới cứu rỗi lấy phần hồn của chúng ta. Cho nên các bạn tu được nhiều tài liệu để các bạn có cơ hội thức tâm, có cơ hội nhìn lại cái thực chất của chính mình thì các bạn mới thấy rõ rằng – tất cả thế gian là tạm. Tôi phải buông bỏ những tánh sân si, tăm tối để trở về với thực chất tha thứ và thương yêu. Càng ngày càng nới rộng, thức hòa đồng càng ngày càng rộng để khai triển khắp nơi, khắp giới để chuyển tiếp những cái thanh lời, những cái nguyên lí của Trời Phật đã ân ban cho mọi nơi, mọi giới có cơ hội tu học, tự sửa, tự tiến.

Trích: Địa Ngục Du Ký – Hồi Mười Bảy: Dạo Địa Ngục Dao Sắt Dao Đồng Lóc Da Mặt!

Bài viết cùng chuyên mục

Bị sét đánh, chàng trai bất ngờ nhớ lại hàng loạt tiền kiếp

Định Tuệ

Người mới qua đời có biết là mình đã chết rồi không?

Định Tuệ

Thuyết minh về Thân trung ấm

Định Tuệ

Nhà bác học Albert Einstein ở địa ngục hạch bạo

Định Tuệ

Quả báo đọa địa ngục ong độc – Địa ngục du ký

Định Tuệ

Chúng ta chết như thế nào là tùy thuộc vào cách sống của chúng ta

Định Tuệ

Làm sao để tránh ma quỷ quấy phá?

Định Tuệ

Gương nghiệt cảnh – Đài gương soi ác nghiệp có thật không?

Định Tuệ

Yêu ma quỷ quái có hay không?

Định Tuệ

Viết Bình Luận