Tâm Hướng Phật
Luân Hồi

Quả báo đọa địa ngục Vạc dầu sôi

Dương gian nói “thảy vạc dầu” đó là hình phạt cực nghiêm để trị yêu tinh ác quỷ, nay bản ngục cũng dùng hình phạt này để trừng trị những kẻ đã phạm tội cực ác ở thế gian…

Phật sống Tế Công
Giáng ngày 23 tháng Giêng năm Mậu Ngọ (1978)

Thơ

Hiệu đạo như đồng lạp lệ lưu
Ân cần dục đãi lạc thời hưu
Khai hoài nghinh đắc xuân phong ý
Đối nguyệt đàn cầm thạch điểm đầu.

Dịch

Học đạo cũng như lệ nến trào
Thiết tha đợi lúc nghỉ tiêu dao
Trút sầu nghênh đón mùa xuân mới
Trăng đá đàn ca ý dạt dào.

Tế Phật: Năm mới Mậu Ngọ, lần đầu tiên dạo âm phủ viết sách, ngày xuân còn tràn trề khí xuân, rất tốt cho sự mở đầu công việc. Dương Sinh sửa soạn dạo địa ngục.

Dương Sinh: Bạch thầy con đã chuẩn bị xong, kính mời thầy lên đường…..

Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Bạch thầy con đã xuống rồi, bữa nay mình dạo thăm ngục nào?

Tế Phật: Hôm nay dạo Ngục Vạc Dầu Sôi, phía trước Ngục Quan sẵn sàng nghênh đón chúng ta.

Dương Sinh: Quả nhiên phía trước có một đoàn người ngựa cảm tình chan chứa. Phải mau hướng về phía Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân làm lễ ra mắt.

Ngục Quan: Chớ quá chấp lễ. Bữa nay Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh tới thăm chúng tôi rất hoan nghênh. Bản ngục có tên gọi là “Ngục Vạc Dầu Sôi” thuộc quyền cai quản của Đệ Thất Điện. Hai vị phụng chỉ tới đây trải bao gian lao vất vả, đó thực là công quá lớn.

Tế Phật: Ngục Quan quá khen, quý vị cũng lao khổ vì suốt ngày phải canh gác tội phạm chẳng được an nhàn thư thái chút nào.

Ngục Quan: Chúng tôi chỉ biết cố gắng hoàn thành trách nhiệm để mong cảm hóa tội hồn, cho nên rất hao tổn tinh thần. Nếu như chúng tôi được vinh hạnh cùng quý vị thực hiện công đức khuyên đời, độ người bằng cách soạn sách lập thuyết thì hẳn là thay Trời giáo hóa. Xin mời hai vị theo chúng tôi vào trong.

Dương Sinh: Đã tới cửa ngục, hai bên có âm binh canh gác nghiêm ngặt, chỉ có vào chứ không có ra e r ằng thời gian giam giữ rất dài. Trong ngục bày biện sơ sài, nhìn không được đẹp mắt. Có một cái nồi cực lớn hình thù giống như nồi luộc heo, luộc rau ở các làng quê, phía dưới âm binh đốt lửa cháy đỏ rực, trong nồi dầu sôi sùng sục giống hệt cảnh dương gian thường nói là “vạc dầu sôi”. Âm binh áp giải tội hồn tới gần dùng đinh ba đâm rồi thảy vào nồi, tội hồn chỉ kịp thét lên được một tiếng sau đó chìm ngay xuống đáy nồi. Dầu sôi thì vô tình, chỉ trong chớp mắt thịt da tiêu hết, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng toát. Xin hỏi Ngục Quan hình phạt này là loại hình phạt gì? Tội hồn phạm loại tội ác nào mới phải vào đây chịu hình phạt này?

Ngục Quan: Hình phạt quăng tội hồn vào nồi dầu sôi là hình phạt nặng nhất của Đệ Thất Điện. Dương gian nói “thảy vạc dầu” đó là hình phạt cực nghiêm để trị yêu tinh ác quỷ, nay bản ngục cũng dùng hình phạt này để trừng trị những kẻ đã phạm tội cực ác ở thế gian, cho nên các tội hồn sau khi chết mà phải tới đây chịu cực hình thì đều là những kẻ lúc sống đại gian ác.

Dương sinh: Phần lớn họ đã phạm vào những tội gì?

Ngục Quan: Lúc còn sống các tội hồn đó đã phạm vào các tội như là: là cướp trộm, đả thương, giết người, loạn luân, tham nhũng, đánh thuốc độc, hại tính mạng người, phản bội lẽ Trời. Chết đi phải chịu các hình phạt ở các ngục khác xong còn phải tới đây chịu hình phạt tối nghiêm trọng này.

Dương Sinh: Ngoài các tội phạm kể trên còn có tội phạm nào khác tới đây chịu hình phạt tối nghiêm trọng này không?

Ngục Quan: Nếu như lúc sống chuyên dùng pháp thuật hại người, sau khi chết các tội hồn đó cũng phải tới đây nhận lãnh hình phạt này để cho tà pháp tiêu tan.

Dương Sinh: Thưa Ngục Quan có thể ra lệnh cho âm binh áp giải vài tội hồn chưa bị ném vô nồi tới đây để tôi phỏng vấn họ được chăng?

Ngục Quan: Được lắm. Lệnh Tướng quân dẫn mấy tội hồn tới đây để nó cung khai.

Tướng Quân: Xin vâng lệnh…..Tội hồn đã tới, mời Dương Thiện Sinh tra hỏi.

Dương Sinh: Xin hỏi bà cụ già, cớ sao cụ phải tới đây chịu hình phạt này?

Tội Hồn: Tôi lúc sống thuộc loại tú bà ở lầu xanh, suốt cuộc đời tôi chuyên môn dụ dỗ, dẫn mối gái tơ, kiếm tiền bằng cách buôn da bán thịt, sau khi chết bị xử đày tại ngục Bùn Phân Nước Tiểu rồi Ngục Moi Ruột và bây giờ là ngục Vạc Dầu Sôi. Minh Vương thực quả tàn nhẫn vô cùng, tôi lúc sống chỉ biết làm tiền, không tin quỷ thần, sau khi chết mới rõ khó thoát khỏi cảnh địa ngục.

Ngục Quan: Ngươi là kẻ lòng dạ quá bất nhân, chẳng hề nghĩ tới cảnh đồng bào cùng chung cốt nhục, mi dùng tiền mua bán phụ nữ, đẩy người xuống giếng. Đạo đức nhân tính của mi đâu? Nếu không đẩy mi vào nồi dầu sôi mà luộc thì những mầm mống ác độc trong cơ thể mi làm sao trừ tuyệt nổi?

Dương Sinh: Xin hỏi anh kia, tuổi tác còn trẻ cớ sao lại vào đây chịu hình phạt đau đớn này, trên mình lại còn lưu dấu tích máu me, hai tay ôm khư khư vết thương, luôn mồm kêu đau nhức, đầu óc rối bời, hình dung đúng là kẻ bất lương. Chẳng rõ lúc sống đã phạm phải tội gì tới nổi sau khi chết phải đến đây chịu hình phạt này?

Tội Hồn: Bây giờ tôi thật là hối hận, lúc sống chẳng chịu học hành, suốt ngày lập bè lập đảng với đám du côn, đánh bài bị thua quỵt nợ. Cuối cùng sinh ra trộm cướp chẳng may sa lưới, tòa án xử tử hình, bị hành quyết mà thác. Hiện thời vết thương do đạn bắn vẫn còn đau nhức. Sau khi chết lại bị đày khắp các ngục cuối cùng còn giải giao qua Đệ Thất Điện. Diêm Vương vô tình phán đày tôi tại Ngục Vạc Dầu Sôi. Hiện thời luôn luôn kinh hoàng khủng khiếp, chẳng được một phút yên ổn, hi vọng người đời phải biết yên phận giữ mình. Vật cướp của người nuốt chẳng trôi, ăn chẳng nổi, uổng công thầy dạy dỗ, công cha mẹ sinh thành dưỡng dục, ơn nghĩa sâu dày này chẳng biết tới bao giờ mới đền đáp nổi?

Tế Phật: Phép nước chí công, tại mi đi tìm đường chết, cuối cùng phải ăn kẹo đồng mà thác. Nếu mi còn được một chút lương tri, kiếp sau phải ráng lo tu.

Dương Sinh: Xin hỏi vị này, cớ sao người lại phải tới đây thụ hình?

Tội Hồn: Lúc sống, trong một phút quẫn trí vì say sưa tranh giành giết luôn hai người một lúc, bị tòa kết án tử hình. Sau khi chết bị hành hạ cùng khắp các điện, nay lại giải giao qua ngục này, thấy dầu sôi sùng sục trong nồi, thịt da tiêu tan, hối hận chỉ vì một phút sai lầm mà tạo thành đại tội.

Ngục Quan: Giết người thì phải đền mạng, lời nói từ xưa quả là sáng suốt, dưới tay mi đã từng coi mạng sống con người như con kiến, bây giờ bị bỏ vạc dầu sôi há mi lại sợ sao? Nếu như không quăng mi vào vạc dầu sôi thì máu của kẻ bị mi giết chẳng thể khô.

Dương Sinh: Xin hỏi ông lão này cớ sao ông phải vào đây?

Tội Hồn: Lúc sống tôi học rành nghề đạo pháp, đặc biệt một mình được thầy bí truyền cho, người đời thường gọi là “Phù Tử Tiên”. Phàm hễ ai có tiền trả là tôi làm phù làm phép khiến cho tinh thần người ta thác loạn, gia đình bất an, phá hoại hôn nhân, không một hành vi nào bỏ sót. Lại còn dùng tà thuật làm cho phụ nữ mê mẩn tâm thần để bày trò gian dâm, lúc sống có thể nói là vô cùng sung sướng. Sau khi chết Diêm Vương cả giận phán xử tội tôi, tôi liền sử dụng tà thuật đấu phép, không ngờ âm binh ở địa ngục đoàn kết đánh lại, khiến tôi đại bại, bữa nay bị quăng vào vạc dầu sôi, tà pháp tiêu tan chẳng còn gì. Ôi! Có pháp mà không sử dụng đúng theo đường chính trực, sau khi chết thật là quá thảm.

Ngục Quan: Mi phản đạo phản Trời, mượn tà thuật hại người quả là tên ma đạo, âm phủ tối kị thuật sĩ làm phép hại người. Phàm thuật sĩ bất chính không một kẻ trốn thoát khỏi hình phạt quăng vạc dầu sôi. Khuyên những kẻ học pháp ở thế gian, tôn kính giữ đúng lời thầy dạy cùng phát huy, đem sở học cứu người giúp đời, ắt sau khi chết được gia nhập đạo thần, đạo tiên, còn không ắt sẽ nhập vào ma đạo, không thể không thận trọng.

Dương Sinh: Xin hỏi Ngục Quan tội hồn vừa bị quăng vạc dầu sôi chỉ còn bộ xương, nếu vớt ra dùng nước hoàn hồn tưới lên, xác thân trở lại nguyên hình, nếu như lại bị thụ hình lần nữa thì cảm giác của tội hồn sẽ ra sao?

Ngục Quan: Bị thảy vào vạc dầu đau đớn vô cùng và thân không còn dính da, cảm giác giống hệt kẻ bị dìm vào nước trước tiên ngạt thở, sau đó nóng bỏng rồi ngất lịm. Phàm kẻ có ma thuật, tà pháp lúc ném vào vạc dầu sôi sẽ bị “phá công”.

Tế Phật: Vì thời giờ đã trễ chúng ta chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.

Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã tiếp đãi vô cùng nồng hậu. Xin cáo từ.

Ngục Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.

Tế Phật: Mau lên đài sen.

Dương sinh: Con đã sẵn sàng. Mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường…

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

Trích: Địa Ngục Du Ký – Hồi Bốn Mươi Sáu: Dạo Địa Ngục Vạc Dầu Sôi!

Bài viết cùng chuyên mục

Hiểu về chết và bất tử: Quán niệm về cái Chết

Định Tuệ

Làm sao giải cứu khi người đã mắc phải cảnh địa ngục?

Định Tuệ

Quả báo đọa địa ngục dao sắt dao đồng lóc da mặt

Định Tuệ

Đầu thai là gì? Đầu thai chuyển kiếp có thật không?

Định Tuệ

Thần thức của người tự sát sau khi chết sẽ đi về đâu?

Định Tuệ

Người mới qua đời có biết là mình đã chết rồi không?

Định Tuệ

Những câu chuyện ly kỳ về súc sinh đầu thai thành người và ngược lại

Định Tuệ

Ác Quỷ là gì, có thật không? Nên làm gì nếu gặp phải Quỷ?

Định Tuệ

Địa ngục có thật không? Sự trừng phạt của địa ngục như thế nào?

Định Tuệ

Viết Bình Luận