Tội hồn bị trói vào cây cột ngực bị mổ banh ra, hồn rống lên một tiếng thảm thiết rồi hôn mê bất tỉnh, chẳng hay bọn chúng phạm tội gì?
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 5 năm Đinh Tị (1977)
Thơ
Hủy tổ khi thần thực khả bi
Sùng dương diệt kỉ muội lương tri
Trung Hoa đạo đức thiên thu kế
Văn hoá tinh anh đại hữu vi.
Dịch
Khinh miệt tổ tiên thật đáng buồn
Quên mình vọng ngoại nhuộm hồn đen
Cổ truyền đạo đức ngàn năm vững
Văn hóa tinh anh thế giới truyền.
Tế Phật: Đạo đức văn hóa Trung Hoa vốn là tinh khí của thiên địa kết tụ, cho nên trải rất nhiều đời mà vẫn mới, muôn ngàn năm không dứt được. Chỉ tiếc cho lòng người bây giờ lại ham chuộng hiện thực theo đuổi vật chất, tự coi thường văn hóa của mình hoàn toàn đua đòi theo văn hoá Tây Phương, chỉ nghĩ đến rượu thịt, dâm phong hung bạo. Xã hội đầy dãy bọn vong bản quên nòi giống tổ tiên, tôn người diệt mình, sùng thượng Tây Phương tới mức tự hại chính mình thì xấu hổ tới cả con cháu đời sau. Càng tệ hại hơn nữa là gần đây khoa học kĩ thuật phát đạt lại còn khoe rằng “nhân năng thắng thiên” (người sẽ thắng Trời). Chưa hiểu rằng chỉ cần một cơn sóng biển thì đó có khác gì một chiếc thuyền con trong biển lớn đâu. Lấy khoa học kĩ thuật mà phá hoại đại tự nhiên rồi xưng là thắng Trời sẽ hứng lấy cái họa sau này. Con người mà thoát li tự nhiên thì thường sinh hoạt bất chính, cho nên những kẻ tính tình hào hiệp, nhân đức cần phải suy nghĩ chín chắn rồi hãy làm. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ti, Dương sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, con đã chuẩn bị xong, xin ân sư khởi hành.
Tế Phật: Đã đến nơi, mau xuống đài sen.
Minh Vương: Hoan nghênh Tế Phật và Dương Sinh lại tái thăm bản điện, thật là vất vả khổ cực.
Tế Phật: Không có chi, hôm nay lại thêm lần nữa chúng tôi tới quấy rầy quý điện, xin Diêm Vương dẫn vào ngục tham quan.
Diêm Vương: Lần trước tôi đã hứa là sẽ dẫn nhị vị tới ngục móc tim để quan sát. Vậy bây giờ xin đi theo tôi. Các Tướng Quân hãy hộ giá.
Dương Sinh: Xin đa tạ sự giúp đỡ của Minh Vương. Phía trước là ba mươi sáu ngục moi tim, đã nghe thấy tiếng kêu than thảm khốc vang dội, chắc chắn là trong đó lại là trường máu đổ thịt rơi của kẻ bị hành hình.
Diêm Vương: Các tội hồn đều đã biến tâm cho nên tới địa ngục đều muốn đem tâm ra chữa trị lại.
Dương Sinh: Ngục Quan đã tới, tôi phải đến tham bái trước đã.
Ngục Quan: Kính chào chúa công, Tế Phật và Dương Thiện Sinh, bản ngục đã nhận được điện văn biết Dương Thiện Sinh thuộc Đài Trung Thánh Hiền Đường cùng Phật Sống Tế Công thuộc Tây Phương Cực Lạc bữa nay sẽ thân hành tới thăm bản ngục. Có điểm chi thất lễ xin rộng lượng tha thứ cho.
Dương Sinh: Ngục Quan nói quá lời, bữa nay chúng tôi theo ân sư đến đây với quý vị để làm công việc viết sách Địa Ngục Du Kí, xin chỉ giáo nhiều cho.
Diêm Vương: Tướng Quân mau mở cửa.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh… Đã mở rồi, mời vào trong để tham quan.
Dương Sinh: Chao ôi! Tiếng kêu than thê thảm không cách nào chịu nổi, thấy trong ngục tiểu quỷ dùng dao mổ ngực các tội hồn rồi móc trái tim ra, không khác gì đồ tể giết lợn moi tim lợn ra vậy. Tội hồn bị trói vào cây cột ngực bị mổ banh ra, hồn rống lên một tiếng thảm thiết rồi hôn mê bất tỉnh, chẳng hay bọn chúng phạm tội gì?
Ngục Quan: Trước tiên tôi hãy đổ nước hoàn hồn cho một tội nhân tỉnh lại.
Dương Sinh: Quả là thần diệu, tội hồn được tưới một bát nước, ngực lành người tỉnh táo lại như cũ.
Ngục Quan: Tôi dắt mấy tội hồn ra để họ tự thuật lại những hành vi phạm ác nghiệp trước đây.
Tội Hồn: Dạ thưa, lúc sinh thời tôi đọc nhiều sách, học hết bậc đại học, được hấp thụ tư tưởng mới, rồi trong lòng say mê tân văn hoá. Trong trường có một vị giáo sư thuộc Cơ Đốc Giáo. Y khuyên tôi theo học đạo, không những thông thạo được Anh văn, lại còn có cơ hội xuất ngoại. Tôi thấy tương lai như vậy là một con đường rất tốt bèn nhận lời. Từ đó thỉnh thoảng tôi lui tới giáo đường để nghe mục sư giảng đạo, học Anh văn. Giáo đồ vào nghe đa số là thanh niên bạn hữu, khi tới đó thì đều được học và được giao thiệp với nhau. Có thời kì tôi hoạt động trong một đoàn thể thanh niên, sau khi chịu lễ thánh tẩy, nghĩ lại quê hương mình chỉ biết tế lễ Thần Thánh, tôn kính Phật là không hợp với trào lưu thời đại mới; và sự lễ lạy những pho tượng là do lòng tu mê tín. Từ đó tôi trở về làng quyết tâm cải biến tín ngưỡng trong nhà. Đầu tiên tôi khuyên cha mẹ bỏ việc thờ lạy thần tượng. Cha mẹ tôi vì cố chấp đã lâu và rất kiên trì giữ vững niềm tin nơi đạo giáo cho nên không chịu bỏ. Trong lúc nóng giận tôi đã đem những thần chú, bài vị trên bàn thờ tổ tiên quăng xuống đất. Cha mẹ tôi thấy vậy nổi giận vác bàn cờ ném tôi, tôi tức quá không trở về nhà nữa. Sau khi tốt nghiệp tôi lại theo mục sư đi khắp nơi để truyền đạo, được giáo hội phong chức rồi cử đi đến một nơi xa. Sau này tôi bị tai nạn xe cộ mà thác, khi tôi chết thì giáo chủ của tôi là vị giáo chủ Cơ Đốc Gia Tô không tới gọi tôi lên thiên đường mà lại bị ác quỷ áp giải đến địa ngục, rồi bị Diêm Vương phán giam tại Ngục Moi Tim để thụ hình. Xin Diêm Vương xá tội cho tôi.
Diêm Vương: Tín ngưỡng tôn giáo vốn không phân chia khu vực, tôn giáo nào thì cũng chủ trương tín ngưỡng làm đầu. Nhưng mi đã vong bản quên mất cội nguồn, phá hoại thần chú bài vị của tổ tiên, vậy thì phương pháp tín ngưỡng đó làm sao giáo hóa được thế nhân uống nước nhớ nguồn được. Tuy người truyền đạo nói là không được lễ bái thần tượng, nhưng vì chân lí mi không ngộ, thập tự giá và thánh kinh, mục sư kia cũng là tượng thì tại sao mi lại bái lạy? Nếu nói là phải từ bỏ thần tượng thì mi không thể nào nhìn những giả tướng ở thế gian, không được tham lam hưởng thụ nhục thể, thành thực giữ trọn tinh thần hư không. Không lễ lạy thần tượng tức là sùng thượng tinh thần tín ngưỡng để cầu sống lâu. Mi đã giải ra cái ý như vậy cho nên mi mới phá hoại thần chú bài vị, cắt đứt tổ đức, thử hỏi thân của mi ở đâu mà có, mi mang họ gì? Nhất thiết đều do tổ tiên của mi đã ban phát cho mi. Trên Trời có đức Đại Thượng Đế thì tổ tiên là Tiểu Thượng Đế mà mi vong bản, khinh khi tổ tiên, làm việc trái điều dạy của Thượng Đế cho nên Thiên Đường không nhận mi để cho mi rớt xuống địa ngục. Mi đã tự khai thị, giảm khinh cho mi hai tháng tội. Sau khi mãn hạn tù ở đây mi sẽ phải đầu thai sáu kiếp luân hồi.
Tế Phật: Tín ngưỡng tôn giáo dạy cho người ta tu tâm dưỡng tính, không phải để cho người ta tố cáo bài xích lẫn nhau, tự cho mình là phải. Luật Trời đã định, tố cáo tôn giáo khác là sai, tự cho mình phải đó là sinh ra lòng chia rẽ. Cái tâm từ bi bác ái đã mất thì không thể chính đạo. Nếu quả những người đó chứng được đạo thì Thần Thánh ắt sinh lòng riêng rẽ. Nếu Thần Thánh Tiên chia ra riêng từng nhóm, từng phe thì trên Thiên Đường sẽ biến thành chiến trường, làm sao mà gọi là thanh tịnh cực lạc được. Hôm nay thời gian đã trễ, bữa khác trở lại tham quan. Dương Sinh chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Diêm Vương: Ra lệnh cho chư tướng hàng ngũ chỉnh tề để tiễn chân.
Dương Sinh: Vì thời giờ eo hẹp, không thể lưu lại đây lâu hơn. Đa tạ Diêm Vương, Ngục Quan cùng chư Tướng Quân đã hướng dẫn cặn kẽ, chúng tôi xin cáo từ.
Tế Phật: Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa con đã chuẩn bị sẵn sàng, mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường…
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
Trích: Địa Ngục Du Ký – Hồi Ba Mươi Hai: Dạo Địa Ngục Moi Tim!