Thân trung ấm là một trạng thái tinh-tế, không phải có mặt, tai thô tướng như thân nầy, mặc dầu nó vẫn đủ tác dụng thấy nghe hay biết.
Trung-ấm cũng gọi là trung-hữu; tức như chúng ta khi thân nầy đã chết, thì gọi là tử-ấm cũng gọi là tử-hữu. Đến khi tái sinh thân sau, thì gọi là sinh-ấm cũng gọi là sinh-hữu. Giữa khoảng đã chết và chưa sinh, trải qua trong 49 ngày, riêng có một cái thân thì gọi là Trung-ấm (thế tục gọi là linh hồn, kỳ thật tên tuy đồng, nhưng ý nghĩa thì khác).
Nói một cách thiển cận hơn thì sau khi đã rời khỏi chỗ nầy, chưa sinh vào chỗ khác, trong khoảng đã chết và chưa sinh, không dính gì với hai bên, ở giai đoạn trung-gian ấy, thì gọi là trung-hữu, hay thần-thức, tức là trung-ấm vậy.
Chỉ trừ những người đã sẵn có tu-trì, và những người chí thiện thì liền thọ sinh; hoặc sinh về Tịnh-độ hay lên thiên-giới. Còn những người cực ác cũng như thế, tắt hơi thở liền đọa vào ác thú; không vào thân trung-ấm. Ngoài ra phải trải qua giai đoạn trung ấm vậy.
(Đúng theo trong kinh thì ý nghĩa của chữ Thân là tích tụ; nghĩa là chứa nhóm; tức như cái thân của chúng ta là do nhiều nguyên nhân chất hoà hiệp nhóm góp mà tạo hành, nên gọi là tích tụ.
Thế thì sau khi thân nầy đã chết và chưa thọ thân sau, trong giai-đoạn ấy không thể gọi là thân được. Vì trong đó chỉ có nghiệp-thức mà thôi, chưa có tinh huyết của cha mẹ hoà hiệp, và những nguyên chất để cấu tạo.
Cho nên tuy trong giai-đoạn ấy có thể tạm gọi là thân, vì đủ có sự thấy, nghe, hay, biết, qua, lại v.v…, nhưng đó chỉ là cái giá ảnh do nghiệp-thức biến hiện, trong kinh Phật có chỗ gọi là SẮC-CÔNG-NĂNG: là cái sắc thân do nơi chủng-tử của nghiệp-thức mà biến hiện.
Cho nên thân trung ấm là một trạng thái tinh-tế, không phải có mặt, tai thô tướng như thân nầy, mặc dầu nó vẫn đủ tác dụng thấy nghe hay biết. Thế nên nó có thể xuyên qua tất cả chướng ngại vật, và cũng bởi thế nên ta không trông thấy được).