Tâm Hướng Phật
Nhân Quả

Lúc nguy cấp mới chịu niệm Phật nhưng vẫn được Phật gia hộ

Đang lúc vô cùng nguy cấp này, bà mới chịu ôm chân Phật. Bà đứng ngay đó, không kềm được chắp tay lại, to tiếng niệm: “Nam mô A- Di- Đà Phật”!

Cư sĩ Trần Phi Lâm là công chức tại hãng đường Đài Đông, ông cũng là một vị Phật tử thuần thành, nhưng vợ của ông thì chống đối kịch liệt việc chồng mình tin Phật, niệm Phật. Tuy nhiên Trần cư sĩ cũng không chút thối tâm, vẫn cứ tinh tấn, mặt khác với tâm từ bi ông cố sức khuyên vợ rằng:

“Chúng ta có miệng nên phải niệm Phật A- Di-Đà, đó tức là cái vốn cho sau này được vãng sanh Tây Phương, nhưng trước khi chưa được sanh lên Tây Phương, cũng vẫn có thể gặp dữ hóa lành, tiêu tai giải nạn, đối với bản thân có sự lợi ích không thể nghĩ bàn”.

Bà Trần được ông chồng hàng ngày cảm hóa như thế, lại cứ như đàn khảy tai trâu, hoàn toàn chẳng nghe, chẳng tin. Tuy thế bà Trần lại là một người vợ giỏi, khéo coi sóc việc nhà vừa cần cù vừa tiết kiệm, có lúc còn lên núi kiếm củi, gánh một gánh củi lớn xuống núi, rồi ngồi một chiếc xe lửa nhỏ để về nhà.

Nhưng có một lần bà Trần gánh củi xuống núi, không ngờ bị muộn, mặt trời đã lặn, chiếc xe cuối cùng đã chạy rồi, chiếc xe lửa nhỏ trên núi là xe kéo mía, không phải là xe chuyên chở khách, cho nên sau khi chuyến xe cuối cùng chạy đi rồi, thì ai tự về nhà nấy, không có ai ở lại trạm xe cả.

Trời đã tối, bà Trần trên vai gánh một gánh củi lớn, tự mình khích lệ tinh thần, quyết định đi bộ về nhà, một thân một mình men theo con đường sắt, đi giữa đường ray tiến thẳng về phía trước.

Lúc đi được nửa đường, đột nhiên thấy giữa đường ray phía trước có một bóng đen cao lớn đang đứng đó. Bà Trần càng đi gần, càng nhìn rõ… Toàn thân Bà lông tóc dựng đứng, sợ đến nỗi bà quăng luôn gánh củi trên vai.

Đang lúc đêm đen có một mình, nhìn thấy bóng đen kia, trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên Bà nhớ lại mấy năm trời được chồng chỉ dạy tu tập nhưng bà không chịu đón nhận, nhất là không hề muốn niệm Phật.

Đang lúc vô cùng nguy cấp này, bà mới chịu ôm chân Phật. Bà đứng ngay đó, không kềm được chắp tay lại, to tiếng niệm: “Nam mô A- Di- Đà Phật”!

Niệm được vài phút, cái bóng đen cao lớn đó, dần dần biến mất. Bà Trần nhìn thấy thật rõ ràng, liền vội vã đi nhanh lên, cả đến gánh củi cũng không màng đến.

Trên đường chạy về nhà, trong miệng bà vẫn không ngớt niệm “Nam mô A Di Đà Phật”. Nhưng đi được một hồi, bỗng nhiên đôi chân không thể đi được nữa, bà Trần cảm thấy rất lỳ lạ!

Tại sao mà đôi chân bỗng nhiên không đi được nữa? Bà tự động viên cho tinh thần phấn hơn, rồi khom lưng, lấy tay mò xuống đất mới hay mình lại qua một lần đại nạn nữa…

Hóa ra, chỉ cần tiếp tục đi về phía trước một bước nữa thì bà sẽ rớt xuống một khe suối lớn rồi! Lắng tai nghe kỹ, tiếng nước chảy trong khe suối rất là mạnh.

Bà Trần lúc này lại càng cảm tạ Phật A- Di- Đà đã từ bi cứu giúp, nếu như không phải hai chân bất động, đi tiếp một bước nữa thì bà đã rơi xuống khe, bị nước cuốn trôi rồi…

Khe suối đó dùng một miếng ván nhỏ để làm cầu, bà Trần liền dùng cả hai tay hai chân như móc câu mà bò qua, xong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, một mạch tiếp tục chạy về phía trước, liên tục ba lần, hễ đến bên bờ khe, thì chân tự động dừng bước, thật là không thể nghĩ bàn!

Sai một bước không phải là chết đuối mà là té chết (bể đầu gãy xương) vì ban đêm nhìn không thấy rõ, nên bà Trần về đến nhà là đã 12 giờ khuya!

Ngày hôm sau, bà Trần quay trở lại gánh gánh củi quăng mất lúc tối, bà đã tìm hỏi người ở trạm xe rằng lúc đêm qua mình đã thấy một bóng đen cao lớn, có phải là công nhân sửa đường ray tàu hay không? Người ở trạm xe liền nói với bà:

“Hồi trước có một người bị tai nạn chết ngay chỗ đó, có lẽ âm hồn không siêu thoát nên thường hiện ra nơi đó”.

Nghe người ta nói xong, bà rùng mình, trong lòng thầm biết ơn chư Phật đã che chở cho bà tai qua nạn khỏi suốt đêm qua.

Câu chuyện trên đây là do Pháp Viên và cô Hoàng Chiêu Anh đến dự khánh thành liên xã Đài Đông và tham gia giảng diễn năm ngày, nghe được từ chính miệng bà Trần kể lại vào ngày 01/01/1959.

(Người dịch: Thích Hoằng Chí)

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT! XIN THƯỜNG NIỆM _()_

NAM MÔ CẦU SÁM HỐI BỒ TÁT MA HA TÁT _()_

(Trích “Những Truyện Niệm Phật Cảm Ứng” – Tác giả: Lâm Khán Trị)

Bài viết cùng chuyên mục

Kiếp xưa như thế nào mà nay thành mẹ con?

Định Tuệ

Bồ Tát Quan Âm cứu nạn: Hữu cầu tất ứng

Định Tuệ

Lòng tham ái đối với sắc dục: Một mối họa hết sức thảm thiết

Định Tuệ

Con cháu nhiều đời được phú quý nhờ kiến tạo chùa chiền

Định Tuệ

Ăn chay trì giới mới được lợi ích – Báo ứng hiện đời tập 1

Định Tuệ

Khuyên phóng sinh: Ơn cứu mạng thật rộng lớn vô cùng

Định Tuệ

Ăn chay, trì thần chú Bảo Khiếp Ấn 3 tháng khỏi Ung thư ruột

Định Tuệ

Trì tụng kinh điển được Thiện Thần theo bảo hộ

Định Tuệ

Tạo nghiệp là gì? Tạo nghiệp nên phải chịu quả báo

Định Tuệ

Viết Bình Luận