Ba con chó đao phủ thực hành án cho ông Đức rất nhanh. Khi hoàn thành sứ mệnh rồi, thì chúng chạy đi như lằn chớp, biến mất tăm không để lại dấu vết.
Một buổi sáng tháng 7 năm 1978, tại một huyện cao nguyên Đài Bắc, Đài Loan, hai vợ chồng Thái A Vượng và người bạn thân Lâm Thuận Xa, cùng quảy gánh lên núi hái trái vải. Khi đi ngang qua một hang động bỏ hoang lâu năm, thì bỗng thấy từ trong chạy ra ba con chó mồm chúng đang ngậm nội tạng, máu chảy long tong. Anh Xa hiếu kỳ rón rén bước vào động xem sự thể thế nào, nhưng cảnh tượng đáng sợ trước mắt khiến anh kinh hoàng đứng chết sững.
Một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang nằm trên vũng máu, ngực bụng bị xé rách, nội tạng bị ba con chó hồi nãy ngoạm chạy ra ngoài. Càng kinh khủng hơn nữa là ngồi bên cạnh xác chết là một cô gái điên đầu tóc bù xù, đang cầm khúc ruột của nạn nhân quấn quanh cổ chơi đùa.
Anh Xa sợ đến lông tóc dựng đứng, vội quay đầu chạy ra khỏi động, lập tức cùng vợ chồng anh Vượng đi báo án. Cảnh sát được tin, vội đến hiện trường, nhìn thấy nạn nhân ngoài việc bụng bị moi khoét trống rỗng thì các chỗ khác không bị thương chi. Điều khó hiểu là cô gái điên bên cạnh vì sao không bị tổn hại gì? Tại sao mấy con chó chỉ cắn lão già mà không cắn cô?
Bao nhiêu nghi vấn nổi lên, tính chất vụ án kỳ bí này như thử thách khả năng chuyên môn của những người trong ban phá án.
Nhưng nhờ sự hợp tác giúp đỡ của dân chúng, cảnh sát đã nhanh chóng điều tra ra tên người chết là Liêu Ký Đức, còn cô gái điên tên là Liêu Tú Tú là con gái ông, hiện bị tâm thần nặng, họ ngụ tại trấn Thọ Lâm gần đây.
Căn cứ hồ sơ thì năm 1949 ông Đức theo chính phủ Quốc dân tới Đài Loan, làm thẩm phán 28 năm. Ông có kiến thức luật phong phú, nhưng tâm bất chánh, tính tham tài háo sắc cực độ, là vị quan tham nhũng tiêu biểu.
Một năm trước khi ông nghỉ làm, về hưu ẩn cư tại thị trấn Thọ Lâm, năm 1953, một vị quan thuộc ngành hải quan Đài Bắc tên Ngưu Đồng Đoan do tham ô mà bị tòa sơ thẩm tuyên án mười năm tù. Trong lần tái xử án thì do thẩm phán cũ đã chuyển đi, ông Đức được cử đến nhậm chức xử lý.
Tại tòa án, thấy tình nhân của ông Đoan là Phấn Châu cũng đến dự thính, do nàng rất xinh đẹp mỹ lệ, nên thẩm phán Đức cứ nhìn chòng chọc không rời. Sau đó cố ý ra oai quát nạt ông Đoan, hăm rằng án tù 10 năm là quá nhẹ, nếu tìm ra tội chứng mới ông sẽ phán ít nhất 15 năm.
Ông Đoan nghe vậy sợ quá, chắp tay van cầu pháp quan bao dung giảm án cho nhưng ông Đức không chấp nhận. Mấy ngày sau ông Đức chủ động gọi điện hẹn gặp riêng luật sư biện hộ cho ông Đoan, nói úp úp mở mở rằng án của ông Đoan có thể nặng mà có thể nhẹ, nếu như người đẹp Phấn Châu chịu ra mặt cầu xin, may ra có thể chuyển đổi được.
Nghe thế, luật sư đã biết tỏng bụng dạ ông Đức bèn nói sẽ thuyết phục ông Đoan đồng ý cho cô Phấn Châu đến hầu hạ ông Đức một tuần. Cô ta đành nhắm mắt làm theo.
Xong việc, ông Đức vẫn không hài lòng, còn bắt người nhà ông Đoan phải nộp một khoản tiền kếch xù. Cuối cùng, khi tài sắc đã vơ vét ưng ý rồi, ông Đức mới tuyên bố giữa tòa là tội chứng không đủ và phán cho ông Đoan sáu tháng tù. Nhưng cho phép nộp tiền phạt thay cho ngồi tù. Thực tế là xem như vô tội, ông Đức tự tiện phóng thích phạm nhân, một tay che cả bầu trời.
Ông Đức một mình đến Đài Loan, làm thẩm phán mới mấy năm, nhờ tham ô mà giàu to. Qua bạn bè giới thiệu, ông cưới Thúy Đào, một cô gái con nhà nông nhỏ hơn ông 13 tuổi. Cô này vừa hiền vừa kiều diễm, năm sau thì sinh hạ bé Tú Tú.
Đáng tiếc là lúc Tú Tú hai tuổi, Thúy Đào bị ung thư ngực qua đời. Ông Đức do “bận rộn công vụ” nên đối với con thiếu sự chăm nom. Vì Tú Tú trong một lần cảm mạo phát sốt quá cao, do không kịp đi bệnh viện mà thành ngớ ngẩn trầm trọng.
Cái chết của vợ và việc con bị tâm thần, là hai đả kích rất nặng nhưng ông Đức chẳng mảy may hiểu biết để thức tỉnh rằng đây là quả báo do mình thiếu đức. Ngược lại, ông càng ra sức lợi dụng quyền chức để tranh danh đoạt lợi, vơ vét cho đầy túi riêng. Còn lớn tiếng khoe khoang rằng với chức quyền, danh vị cũng như mưu lược của ông, sẽ có vô số mỹ nữ tìm đến nộp mạng và tiền bạc sẽ tự động rơi vào túi của ông.
Vì thế trong suốt 28 năm nắm chức quyền, hằng ngày, hằng tháng, hằng năm, ông giở đủ thủ đoạn hạch sách, bắt chẹt và tạo ra vô số án oan, hại chết biết bao sinh mạng, hủy hoại nhiều gia đình, tội ác đầy dẫy. Có nhiều người vì ông ăn đút lót tuyên án oan, uất ức sinh bệnh chết trong tù, vợ bất bình tự sát. Biết bao gia đình nhà tan cửa nát, vì ông có quyền cao chức trọng mà không có lương tâm.
Năm 1977, ông Đức cuối cùng cũng thoái hưu, cùng một quả phụ ẩn cư tại cao nguyên thuộc trấn Thọ Lâm.
Một sáng nọ, ông dẫn con gái đi dự lễ ngang qua cửa động thì Tú Tú đòi vào nghỉ một chút. Ông chiều ý con và khi ông bước vào cửa động thì đột nhiên có ba con chó xông đến, khí thế dữ dằn nhắm thẳng vào ông nhe răng bén, giương móng vuốt hung ác cào ngực, xé bụng ông. Chưa đầy mấy phút chúng đã lôi hết lục phủ ngủ tạng ra và ông Đức lìa đời trong thống khổ tột độ.
Ba con chó đao phủ thực hành án cho ông Đức rất nhanh. Khi hoàn thành sứ mệnh rồi, thì chúng chạy đi như lằn chớp, biến mất tăm không để lại dấu vết. Chỉ còn Tú Tú ngồi bên cạnh mặt mày cực kỳ vui vẻ, thản nhiên cầm ruột của cha quấn quanh cổ chơi, bộ dạng rất đắc ý như thể vừa làm việc gì tốt lắm vậy.
Chức vị thẩm phán là chấp pháp công minh, thi hành quốc luật, không thiên vị riêng tư. Nhưng ông Đức bị sắc tài làm cho mê muội, toàn lạm dụng chức quyền để thu lợi cho mình, phụ lòng quốc gia và nhân dân ủy thác.
Báo ứng hiện tiền của ông là bài học cảnh báo thế nhân, cho dù có tránh được pháp luật trừng trị thì cũng chẳng thể nào tránh được báo ứng nhân quả, nên nói: “Thiên lý chí công, trốn được một lúc không trốn được cả đời. Mà nếu trốn được đời này thì cũng chẳng thoát được đời sau”.
(Trích Báo ứng hiện đời 2. Dịch: Hạnh Đoan)