Khởi lên phân biệt ta đang niệm Phật, ta đang nghe Kinh, đó đều là vô minh. Trong bổn giác bổn minh không có Phật, cũng chẳng có chúng sanh.
Mắt chúng ta thấy sắc, tai nghe tiếng, thấy rõ ràng, nghe rành rẽ, chúng ta chẳng khởi tâm phân biệt. Đó là chẳng khởi tâm, chẳng động niệm, chẳng phân biệt, chẳng chấp trước, khi ấy là Phật tri, Phật kiến.
Mắt là Phật nhãn, tai là Phật nhĩ, hễ khởi niệm: Đây là nến, kia là đèn điện, đó là vô minh. Khởi lên vô minh rồi.
Trong bổn minh của quý vị chẳng có những phân biệt, chấp trước ấy. Quý vị thêm vào đó những chấp trước, những danh tướng ấy, đó là vô minh.
Khởi lên phân biệt ta đang niệm Phật, ta đang nghe Kinh, đó đều là vô minh. Trong bổn giác bổn minh không có Phật, cũng chẳng có chúng sanh.
Đó là Phật, kia là Bồ Tát, đây là A La Hán, kia là Tu Đà Hoàn, quý vị có hỏng bét hay là không?
Đức Phật nói hết thảy các pháp là do quý vị mê nên Ngài mới nói. Nếu quý vị ngộ, Đức Phật chẳng nói một câu nào, vì sao?
Mở miệng liền trật, động niệm liền sai. Động niệm là vô minh, vừa mở miệng đã sai bét rồi. Thuyết pháp là nói với kẻ mê, đối với người ngộ thì còn có gì để nói nữa?
Chúng ta suốt ngày từ sáng đến tối đều tạo vô minh, tăng trưởng vô minh, quý vị phải giác ngộ. Luôn phân biệt, chấp trước, vọng tưởng, luôn làm những chuyện ấy.
Thanh Lương Đại Sư nói rất hay: Hữu giải vô hành, tăng trưởng tà kiến. Hữu hành vô giải, tăng trưởng vô minh. Có giải nhưng chẳng hành, tăng trưởng tà kiến. Có hành mà chẳng giải, tăng trưởng vô minh.
Chúng ta thấy những người học Phật trong thời đại hiện tại, há chẳng đúng như Thanh Lương Đại Sư đã nói: Có một hạng người hằng ngày nghiên cứu Kinh giáo, tăng trưởng tà kiến. Hạng kia thì thứ gì cũng chẳng cần, tôi tham Thiền, hoặc tôi niệm Phật, tăng trưởng vô minh.
Tuy hằng ngày niệm Phật, hằng ngày tịnh tọa, nhưng hỏi gì cũng chẳng biết, tăng trưởng vô minh. Loại kia thì hằng ngày phân biệt, hằng ngày dấy vọng tưởng, tăng trưởng tà kiến. Đó đều chẳng phải là học Phật.
Trích: A Di Đà Kinh Sớ Sao Diễn Nghĩa
Chủ giảng: Pháp Sư Tịnh Không!