Tâm Hướng Phật
Sống An Vui

Chẳng tranh với người, chẳng cầu nơi đời

Vô tranh vô cầu là buông xuống hết thảy, hết thảy đều không chấp trước, niệm Phật vãng sanh không còn chướng ngại.

Thông thường mỗi khi có tranh chấp, nhất định là do chấp trước thành kiến của mình, tự cho mình là đúng. Nếu hai người đều cho là mình đúng nên mới có sự tranh chấp, nếu anh ấy cho là đúng, tôi không tự nghĩ mình là đúng, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Họ tranh còn tôi nhường, tranh cãi chẳng còn dấy lên. Đánh nhau thì phải do hai người đánh đấm, nếu một người đánh, một người nhường, chẳng còn đánh nhau nữa!

Mắng chửi cũng vậy, hai người chửi mắng nhau thì mới ầm ĩ, một người mắng, một người nhịn thì người kia không thể tiếp tục chửi mắng nữa.

Từ đây cho thấy, hai người đánh lộn hoặc chửi mắng nhau, chứng tỏ hai người ngang hàng; nếu một người cao, một người thấp sẽ chẳng thể cãi nhau được. Người ở trình độ cao hơn sẽ nhường, sẽ không tranh cãi nữa. Chỗ này chúng ta phải học hỏi, hễ học được thì trong đời này sẽ có nhiều hạnh phúc.

Khi chúng ta muốn cùng người khác cãi vã, tự mình phải sanh lòng hổ thẹn. Vì sao? “Tôi cũng giống như họ vậy”, không giống nhau thì làm sao cãi vã cho được!

Vì thế, đừng cho mình là đúng, đừng nghĩ rằng mình rất tài giỏi, chớ nghĩ mình là thông minh nhất, nếu nghĩ như vậy sẽ dẫn đến thị phi, sẽ dính vào nhiều việc phiền phức.

Giống như trong xã hội hiện thời thường nói, chúng ta phải giữ lấy mình, như vậy mới là tốt! Chớ nên tranh cãi với kẻ khác.

Nhất là khi học Phật, khởi sự từ đâu? “Chẳng tranh với người, chẳng cầu nơi đời”.
Vô tranh vô cầu là buông xuống hết thảy, hết thảy đều không chấp trước, niệm Phật vãng sanh không còn chướng ngại.

Niệm Phật không thể vãng sanh là vì chúng ta vẫn còn có tranh giành, chúng ta vẫn còn đòi hỏi, còn tranh còn cầu thì chính mình chịu thiệt thòi, thiệt thòi quá lớn!

Không thể vãng sanh thì, vẫn phải tiếp tục trôi lăn trong lục đạo luân hồi, vậy thì phiền phức to lớn hay không? Thiệt thòi quá to lớn, vì thế, trước hết phải học “vô tránh” (không tranh).

Một đệ tử đức Phật là tôn giả Tu Bồ Đề đối với hết thảy người, sự, vật đều chẳng tranh giành, đức Phật Thích Ca Mâu Ni thường khen ngợi Ngài, Ngài đã đắc Vô Tránh Tam Muội. Thế Tôn tán thán Ngài, biểu dương Ngài là khuôn mẫu, dạy chúng ta nên học theo Ngài, dụng ý là ở chỗ này.

“Chúng ta buông xuống một phần sẽ thấu hiểu một phần; chúng ta buông xuống hai phần sẽ thấu hiểu hai phần; buông xuống càng nhiều, thấu hiểu càng nhiều hơn nữa.”

Hòa Thượng Tịnh Không!

Bài viết cùng chuyên mục

Chuyển phiền não thành Bồ đề

Định Tuệ

Người không có phước thì không có nghị lực

Định Tuệ

Biết trước ngày giờ y nguyện vãng sanh lưu lại hương thơm trên cơ thể

Định Tuệ

7 thói quen của một người hạnh phúc

Định Tuệ

Làm thế nào để không bệnh tật, mỗi năm lại tốt hơn và trẻ hơn?

Định Tuệ

4 nguyên tắc vàng để chuyển nghiệp nghèo

Định Tuệ

Sống an vui có đơn giản không? Làm sao để sống an vui, hạnh phúc?

Định Tuệ

Bạn có thật sự bận rộn chăng? Tôi chẳng thấy vậy

Định Tuệ

Đừng vì cái sai của người mà đánh mất đi cái thiện của mình

Định Tuệ

Viết Bình Luận