Khổ của tu hành chỉ là cực khổ nhất thời, mà được an vui vĩnh viễn. Còn như nếu quý vị không tu hành thì vĩnh viễn ở trong biển khổ.
“Giả như quý vị cảm thấy tu hành là một việc cực khổ, không chịu nổi! Ăn một bữa cũng cảm thấy rất khó khăn và không ăn thịt cũng thấy rất thèm, điều này không được làm, điều kia cũng không được làm, há chẳng phải là không được tự do chăng?
Nhưng quý vị lại không biết, nếu quý vị không tu hành, lại giải đãi biếng lười thì còn khổ hơn nữa. Khổ của tu hành chỉ là cực khổ nhất thời, mà được an vui vĩnh viễn. Còn như nếu quý vị không tu hành thì vĩnh viễn ở trong biển khổ.
Có lúc quý vị cảm thấy, nếu ở nhà tốt, mặc đồ đẹp, ăn món ngon, và vui chơi hưởng thụ là được rồi. Nhưng đó chỉ là tạm thời, không phải là vĩnh viễn. Nếu như quý vị tạo tội nghiệp, thì vĩnh kiếp đều là đau khổ.
Tu hành chỉ là nhất thời cảm thấy không được hưởng thụ. Nhưng nếu quý vị tu hành thành công thì vĩnh viễn được an lạc nơi thế giới Cực Lạc, không còn chịu sự khổ đau.
Giải đãi chính là làm biếng trốn việc, sống cầu an cho qua ngày đoạn tháng. Đó chỉ là một đời này cảm thấy được hưởng phước, hưởng thụ, nhưng sau này vĩnh viễn bị sa đọa, hoặc là bị đọa vào địa ngục, hoặc là sanh sanh vào ngạ quỷ hay làm súc sanh chịu sự đau khổ vô cùng.”
(Văn Khuyến Pháp Bồ Đề Tâm của Đại Sư Tĩnh Am, do HT Tuyên Hóa lược giảng, ấn bản của Tổng Hội Phật Giáo Pháp Giới, VPTT, trang 129)
Nguồn: FB (Ni Sư Hạnh Đoan)