Có mấy người vì quá khổ, dằn lòng muối mặt qua nhà ông xin thức ăn thừa về cho con ăn đỡ đói, vậy mà ông lạnh lùng xua tay, nhất định không cho.
Nhiều năm trước, khi dì mới về nhà chồng, cha chồng dì là một người giàu có nhất nhì làng thời bấy giờ (ở xã Xuân Hòa, Bắc Ninh). Vì nhiều tiền nên đồ ăn thức uống trong nhà đều tòan những món thượng hạng.
Ngày này qua tháng khác, gia đình ông nấu nướng linh đình. Ông có thói quen khi nấu là phải nấu thật nhiều, nhìn cho (no mắt), đương nhiên ăn không hết. Thức ăn thừa, ông bắt vợ con đổ vào thùng rác.
Thời ấy, dân mình còn nghèo, làng xóm xung quanh không biết bao nhiêu người đói khổ, chạy ăn từng bữa, trẻ con nheo nhóc không có miếng gì ăn, nhìn thùng rác nhà ông mà thèm chảy nước miếng.
Có mấy người vì quá khổ, dằn lòng muối mặt qua nhà ông xin thức ăn thừa về cho con ăn đỡ đói, vậy mà ông lạnh lùng xua tay, nhất định không cho. Thà cho thức ăn vào thùng rác chứ không chịu giúp người, hành động tàn nhẫn ấy khiến không ít người oán ghét.
Nhiều năm trôi qua, gia cảnh nhà ông suy dần, không còn (lắm tiền nhiều bạc) mà ăn uống phí phạm như trước nữa.
Rồi, ông bị mù, có lẽ vì thấy người ta khổ mà làm ngơ không cứu. Chưa hết, ông bị một chứng rất lạ. Rõ ràng ông vừa ăn xong, ăn rất nhiều, nhưng chỉ một lát, chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, ông lại cảm thấy đói – một cảm giác đói cồn cào giày vò không dứt và ông lại đòi ăn!
Khổ cái, con cháu giờ cũng khó khăn, đâu có sẵn thức ăn cho ông ăn cả ngày như thế nổi. Nên ông lúc nào cũng trong tình trạng đói, nhìn rất thê thảm.
Một hôm, nhà hàng xóm có đám giỗ, mùi thức ăn thơm phức bay sang khiến ông chịu không nổi, ông bèn mò mẫm đi ra tường rào, trèo qua nhà hàng xóm, không may thế nào lại té ngã gẫy chân, thật khổ chồng thêm khổ…
Cuối cùng, sau nhiều năm bị cái đói dày vò, ông chết, chết trong cơn đói bất tận.
(Câu chuyện này do người dì của Quang Tử kể từ lại)/FB Quang Tử!