Thân mẫu hiện tại của ngươi nhờ công đức ăn chay, làm phước của ngươi nên đã được cứu độ, còn người trong hồ ấy chính là mẫu thân trong đời quá khứ của ngươi…
Chuyện kể rằng, Cố Thuận Chi là một nhân vật hiền đức, chuyên ăn chay trường chưa bao giờ ăn mặn. Một hôm ông nằm ngủ, rồi ngủ luôn một giấc suốt bảy ngày đêm, khiến cho người nhà phải một phen lo âu cuống quít. Sau khi tỉnh dậy, ông thuật lại với mọi người rằng:
“Quả là một cuộc hành trình vô cùng ý nghĩa! Đêm ấy, ta đang nằm ngủ mơ màng thì bỗng thấy có tiếng người đến gọi: Ôi chao! Đã ngủ rồi sao?
Hóa ra là pháp sư Đạo Quang, vị Đại sư mà hằng ngày ta kính trọng. Ngài nói: Cố cư sĩ, chúng ta hãy đi nghe kinh nhé!
Ta vô cùng thích thú, liền đáp: Đi thì đi!.
Thế là chúng ta cùng đi đến một đạo tràng rất quy mô rộng rãi. Đạo tràng này trang nghiêm nhã khiết, tại đó có khá đông thính chúng. Pháp đường trước thì giảng kinh Kim Cương, pháp đường sau thì giảng kinh Báo Ân.
Vị cao Tăng giảng kinh Báo Ân đến lúc kết thúc dạy rằng:
– Các cư sĩ tại gia nếu ăn thịt thì điều cần nhất là phải giữ giới không sát sinh (ăn tam tịnh nhục). Một là để siêu độ cho cha mẹ, hai là để tiêu trừ tội nghiệp của chính mình… Còn những Phật tử có đạo tâm từng ăn chay thì cố giữ gìn kiên định.
Kế đến, Pháp sư Đạo Quang dẫn ta đi đến một nơi mà vừa mới chạm mắt đã phải kinh hồn, đó là một cái hồ máu: Ở chính giữa hồ máu có một người đàn bà khóc la thảm thiết, trên thân bà có vô số những con ốc, con giun đang bò qua, bò lại…
Pháp sư giảng rằng:
– Thân mẫu hiện tại của ngươi nhờ công đức ăn chay, làm phước của ngươi nên đã được cứu độ, còn người trong hồ ấy chính là mẫu thân trong đời quá khứ của ngươi, vì bà ta thích ăn thịt vịt nên ngày nay mới ra nông nỗi ấy! Nếu ngươi muốn cứu độ bà ấy thoát khỏi khổ báo này thì hãy cố gắng tụng Chú Đại Bi và Chú Vãng Sanh!
Đó chính là giấc mộng của ta đã trải qua!”
Từ đó Cố Thuận Chi còn tin công đức của việc chay trường là rất lớn, và lòng tin ấy ngày càng kiên cố.
LỜI BÀN:
Hiện nay, số người ăn chay trên thế giới càng ngày càng đông. Đối với người Việt Nam chúng ta, nói đến ăn chay thì thường nghĩ ngay đến đạo Phật hay những người phát tâm tu hành theo Phật giáo.
Đối với Phật giáo, ăn chay là thể hiện lòng từ bi vô biên của đệ tử Phật, lòng yêu thương và tôn trọng mạng sống của muôn loài, vì biết rằng mọi sinh vật dù lớn, dù nhỏ đều sợ đau đớn, đều muốn sống còn.
Trong kinh Pháp Cú đức Phật dạy: “Không nên giết hại vì ai cũng muốn sống, đồng thời cũng không nên gây tổn hại cho mọi chúng sinh, dù chính mình không trực tiếp cầm dao để sát sinh, nhưng ăn thịt tức là gián tiếp thúc đẩy cho người khác sát sinh”.
Cũng trong kinh Pháp Bảo Đàn, khi Ngài Huệ Năng đến huyện Tào Khê thì bị bọn ác tâm tìm để não hại, Ngài phải lánh sang vùng Tứ Hội để tỵ nạn và ở chung với nhóm thợ săn trong vòng 15 năm. Trong thời gian này, Ngài cũng lợi dụng lúc thuận tiện để thuyết pháp hóa độ họ…
Các danh nhân trên thế giới từ Đông sang Tây đều quan niệm rằng:
“Lòng từ bi và yêu thương các sinh vật là động cơ chủ yếu cho việc chay tịnh, vì chay tịnh làm nên lòng từ bi lớn mạnh, khi có lòng từ bi lớn mạnh thì công đức phát sinh…”.
Nói như văn hào Leon Tolstoi:
“Sự sát sinh đã làm cho những con người vốn có một tâm hồn cao thượng, có lòng vị tha đối với mọi người như đối với bản thân mình, đã trở thành những kẻ hung bạo…”.
(Biên Soạn: Thích Thuận Thạnh).
(Trích “Chuyện Đạo Đời”)
Tâm Hướng Phật/St!