Châu Phúc Tận người đời Minh, xuất thân trong một gia đình nghèo nàn, cha mẹ sớm mất, một mình sống trong cảnh cô đơn khổ sở.
Châu Phúc Tận người đời Minh, xuất thân trong một gia đình nghèo nàn, cha mẹ sớm mất, một mình sống trong cảnh cô đơn khổ sở. Năm 40 tuổi, tự nhiên hiểu được lai lịch kiếp trước của mình, cảm thấy sinh tử vô thường mới tìm đến Bạch Vân Quan ở thành Bắc Kinh xuất gia.
Trưởng lão trong chùa này là một vị cao nhân, biết được Châu Phúc Tận là thần sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá, không thể trở về Trời mà phải lưu lạc chốn hồng trần. Trưởng lão nghĩ rằng nếu không đọa đầy cho cực khổ thì Châu Phúc Tận khó mà trở về bổn vị nên mới nói với Châu Phúc Tận:
– Con có biết tu hành là một việc cực khổ chăng? Phàm việc gì người thường không thể nhịn thì người tu phải nhịn, việc gì người thường không chịu được thì người tu phải chịu lấy. Phải ăn cay nuốt đắng mới có thể liễu được nghiệp kiếp trước, con có chịu được chăng?
Châu Phúc Tận đáp:
– Bạch thầy, con hiểu. Cúi xin thầy từ bi thu nhận con theo thầy học đạo.
Đạo Trưởng sai Châu Phúc Tận chuyên lo việc đổ nước đái, quét nhà xí và làm những việc nặng nhọc. Châu Phúc Tận ngày đêm làm lụng vất vả thế mà thường bị sư phụ trách phạt, nhưng trong lòng vẫn không một chút oán hờn. Nhiều người trong chùa thấy ngộ cảnh của Châu Phúc Tận đều tỏ lòng thương xót và bất mãn với thầy mình.
Vì làm lụng vất vả nên ở chùa mới có một năm thì Châu Phúc Tận đã lâm bệnh. Có đệ tử báo cho Đạo trưởng hay, Đạo trưởng chẳng những không tỏ lòng thương xót còn nói với chúng đệ tử rằng:
– Chớ nên kiếm thuốc thang cho nó, cứ để nó chết tự nhiên, chết càng sớm càng tốt.
Chúng đệ tử nghe thầy mình nói thế đều oán giận trong lòng, nhưng không dám nói ra. Qua vài ngày sau thì Châu Phúc Tận chết.
Khi Đạo trưởng hay tin Châu Phúc Tận qua đời dặn một đệ tử lấy sợ dây thừng buộc vào cổ Châu Phúc Tận và nói:
– Các con hãy kéo xác của Phúc Tận đi qua hang chó ra ngoài 40 dặm đến biển Đông Hải và vứt xác nó ra ngoài biển, và nên nhớ không được mặc áo quan cho nó, chớ nên trái mệnh.
Chúng đệ tử nghe lời thầy kéo xác của Châu Phúc Tận đi từ hang chó ra đến biển Đông Hải, nhưng trong lòng đều oán giận sư phụ mình. Khi đi được nửa đường vị đại sư huynh lên tiếng nói:
– Sư phụ thường dạy ta rằng, người xuất gia phải lấy hai chữ từ bi làm gốc, nhưng lòng của sư phụ đã bất nhân như thế. Châu Phúc Tận chẳng phạm tội gì mà bị thầy ta hành hạ đến chết, khi chết đi rồi không cho người làm lễ mai táng. Chúng ta dẫu sao cũng có tình sư huynh đệ với Phúc Tận, ta hãy kiếm một bộ đồ mới và một chiếc quan tài để khâm liệm và kiếm một chỗ tốt để mai táng cho sự đệ, để nó được yên nơi suối vàng, như thế ta cũng làm tròn được tình đồng môn. Khi về chùa nếu ta không nói thì sư phụ cũng không thể biết được.
Mọi người đều đồng ý và làm theo lời của vị sư huynh, quên mất lời dặn của sư phụ mình. Khi mọi việc xong xuôi trở về đến chùa, mọi người tưởng rằng thầy mình không biết được sự tình. Ai ngờ khi mới vào chùa thì thấy Đạo trưởng bước ra, giận rằng:
– Mấy người sao dám trái lệnh ta, mấy người đã làm hại vị môn đồ tốt của ta rồi, có biết chăng?
Chúng đệ tử không ai dám nói năng, Đạo trưởng lại nói tiếp:
– Các con làm như thế tưởng là thương hại cho Phúc Tận, có biết đâu làm như thế là hại nó. Thầy biết được nó là thần sao Tử Vi xuống phàm, chỉ vì hưởng thụ thái quá mà không biết tiếc phúc, nên không thể trở về bổn vị, cho nên thầy mới hành hạ nó, không cho nó ăn no mặc ấm, mục đích là liễu trừ nghiệp trước của nó đã làm để khỏi chịu nghiệp báo trong kiếp sau. Mấy con không hiểu, cho rằng thầy là người tàn nhẫn bất nhân, kiếp trước nó ngộ sát nhiều người kiếp sau sẽ chịu quả báo. Thầy sai mấy con kéo cổ nó từ hang chó ra ngoài bốn chục dặm để kiếp sau nó được miễn được nạn dao binh, vứt xác nó xuống biển để sau này nó đầu thai làm vua nước ngoài hưởng cảnh phú quý. Phải trải qua một kiếp như vậy nó sẽ hoàn được bổn vị. Mấy con không rõ đạo Trời lại tưởng rằng thầy không thương nó.
Ngưng một lúc, Đạo trưởng than rằng:
– Vận mệnh nhà Minh sắp sửa suy đồi, mấy con chôn cất nó như vậy, sau này nó sẽ đầu thai làm vua nhà Minh. Ôi, làm vua trong thời loạn ly thật là bi thương, còn khổ hơn làm dân đen nữa, sau này lại chết bất đắc kì tử.
Chúng để tử ngheo xong lời của Đạo trưởng, mới hối hận về việc mình đã làm, tất cả đều quỳ xuống bạch rằng:
– Bạch thầy, chúng con ngu dốt làm trái lệnh thầy, tội thật đáng chết. Cúi xin thầy từ bi xá tội.
Đạo trưởng nói:
– Âu cũng là số kiếp của Châu Phúc Tận. Thiên lý tuần hoàn, một khi đã tạo nghiệp rồi thì Thiên Tôn và phàm phu cũng đều như nhau.
Sau khi Châu Phúc Tận chết, đầu thai vào chốn hoàng cung làm Thái tử, về sau lên nối ngôi là vua Sùng Trinh vị vua cuối cùng của nhà Minh.
Thời kỳ Minh mạt, giặc giã nổi lên khắp nơi, quân Mãn Thanh cũng nổi dậy đánh phá quân Minh. Về sau hoàng cung bị tên giặc Lý Tự Thành đem binh vây hãm, Vua Sùng Trinh trong cơn nội ưu ngoại hoạn ấy phải thắt cổ tự vẫn mà chết. Làm Vua chưa đầy 15 năm, phải nhìn cảnh nước mất nhà tan. Quả thật đáng thương !
Trích: Thái Thượng Cảm Ứng Thiên!