Phật Bồ Tát cùng phàm phu cách nhau một niệm. Một niệm này bạn không thể buông xả thì bạn là phàm phu, ý niệm đó bạn buông xả rồi thì chính là Phật Bồ Tát.
Nhất định phải buông xả, vì sao vậy? Mọi người đọc qua kinh Kim Cang, trên kinh Kim Cang nói: “Tam tâm bất khả đắc”, bạn phải chân thật hiểu rõ “tam tâm bất khả đắc” thì ý niệm khống chế tất cả người và sự vật tự nhiên liền không còn.
Nếu bạn tường tận các pháp nhân duyên sanh, phàm hễ là pháp nhân duyên sanh đều không có tự tánh, đương thể tức không, liễu bất khả đắc; sau cùng kinh Kim Cang nói: “Tất cả pháp hữu vi như mộng huyễn bào ảnh”, ý niệm chiếm hữu của bạn đối với tất cả người, sự, vật tự nhiên liền sẽ không còn.
Bạn có thể đoạn dứt đi hai ý niệm này thì bạn được đại tự tại, bạn rất dễ dàng bước vào cửa Đại thừa. Vào cửa Đại thừa chính là Đại thừa Bồ Tát, không những siêu việt sáu cõi, mà còn siêu việt mười pháp giới.
Do đây có thể biết, Phật Bồ Tát cùng phàm phu cách nhau một niệm. Một niệm này bạn không thể buông xả thì bạn là phàm phu, ý niệm đó bạn buông xả rồi thì chính là Phật Bồ Tát. Chúng ta niệm Phật vãng sanh mà không thể vãng sanh là quyết định ở cái niệm này.
Những lời nói này dường như là lời ngoài đề. Không sai, với đề cũng chỉ được nơi quan hệ! Tại vì sao nói nhiều lời như vậy? Có một số đồng tu từ bên ngoài đến, có người từ Hắc Long Giang đến, xa đến như vậy, rất không dễ dàng đến nơi đây ở mấy ngày, nếu tôi không nói với họ thì tôi có lỗi với họ.
Các vị đồng tu ở Singapore thì thường nghe, nghe rồi không làm được, cho nên nói thêm vài lần, nghe vài lần vẫn là việc cần làm, vì không làm được mà. Các vị làm được rồi thì tôi sẽ không nói, nếu chưa làm được thì ngày ngày phải nói, đây chính là huân tu thời gian dài.
Không làm được thì phải thường hay nghe, không nên nói là lời nói này tôi đã nghe không ít lần rồi, không cần phải nghe thêm nữa, vậy thì bạn vĩnh viễn đọa lạc.
Phải nên biết, tuy là không làm được, nhưng nghe nhiều, chịu nghe, nghe đến tám năm, mười năm thì tự nhiên tâm liền thay đổi, liền sẽ làm được. Đây là kinh nghiệm của tôi.
Tôi vốn dĩ cũng là phàm phu, mọi thứ không thể buông xả, mọi thứ đều chấp trước, thế nhưng tôi chịu học, tôi nghe lời của thầy. Lão sư bảo tôi làm, tôi luôn miễn cưỡng làm, làm lâu rồi thì tự nhiên một chút miễn cưỡng cũng không có, liền sẽ làm được rất tự tại, rất an vui, mới biết được đây là trải qua đời sống của Phật Bồ Tát.
PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ TRANG NGHIÊM THANH TỊNH BÌNH ĐẲNG GIÁC KINH tập 110
Người giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không