Thật màu nhiệm, chỉ chưa đầy ba câu niệm Phật bằng hết bổn tâm cung kính và thiết tha, một dòng điện mạnh mẽ đang điên cuồng hút lấy Nhiên bỗng nhiên bị vô hiệu hóa một cách khó hiểu.
– Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật… Phật ơiiiiiii cứu connnnnn…
Từng tiếng từng chữ thoát ra khỏi miệng của Nhiên đầy gấp gáp và hốt hoảng. Đó không còn là tiếng niệm Phật trong sự tĩnh tại của tâm trí, mà là tiếng thét trong sợ hãi tột cùng. Lúc này, Nhiên chỉ còn biết trông chờ vào Đức Phật, mong mỏi Ngài cứu mình qua khỏi cơn điện giật kinh hoàng.
Cả nhà và cả làng cô đều không thể nào quên được vụ việc này, họ cho rằng nó “có một không hai” vô cùng hy hữu, đúng là kì tích, thật sự thần kì, màu nhiệm. Bản thân Nhiên cũng thấy rằng nếu không nhờ ân đức của Tam Bảo, có lẽ giờ này cô đã “mồ yên mả đẹp” ở trên một bãi cỏ xanh nào đó quanh làng.
Tên đầy đủ của cô là Nguyễn Thị Ngọc Nhiên, sinh năm 1992, có pháp danh là Nguyên Hằng. Cả gia đình Nhiên sống tại huyện Cam Lâm, tỉnh Khánh Hòa. Căn nhà nơi gia đình cô cư trú nằm ngay sát bên một con mương, khi Nhiên đứng cạnh sát bờ tường nhà thì lúc nào nước mương cũng tràn lên ngập đến chân. Căn nhà của gia đình cũng đã cũ kĩ theo thời gian, đường điện nước trong nhà khá thô sơ và có phần nguy hiểm, được bố mẹ Nhiên thiết kế rất chủ quan, thậm chí có thể nói là vô cùng cẩu thả.
Sáng sáng Nhiên dậy sớm giặt quần áo cho cả nhà. Vì đường điện nhà cô loằng ngoằng và rối rắm, nên công đoạn sử dụng khá thủ công. Muốn giặt được quần áo thì đầu tiên Nhiên phải bơm mô tơ nước, súc ống bơm hơi nước, xong lại sửa một chút cái dây điện gắn liền với mô tơ thì mới có nước chảy. Ổ cắm và dây điện của mô tơ nước nằm tơ hơ bên ngoài bờ tường, cạnh sát con mương, mưa thì ổ điện ướt, nắng thì nó khô. Dây điện chẳng hề có đầu phích cắm, cần sử dụng thì cứ cầm hai cái sợi dây điện đã được cắt hở ra lõi đồng ở đầu để chọc vào 2 lỗ ổ điện không phải lúc nào cũng khô ráo.
Ngay tại chỗ đó, ngước lên phía trên có cột điện cao thế, nhìn xuống phía dưới là con mương nước lênh láng. Nghe thôi đã thấy rợn cả người vì kiểu thiết kế đường điện thách thức lòng gan dạ của gia đình Nhiên. Với cái kiểu dây dợ như thế, ai cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra những vụ điện giật bất thình lình có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Và điều gì đến cũng đã đến, một ngày nọ, Nhiên cũng thực hiện đúng như những gì người nhà vẫn làm khi cần giặt quần áo. Chỉ khác là lần này không được may mắn như mọi khi. Hai cái lõi dây đồng nó đã cùn không thể nối được với ổ điện, làm Nhiên phải nhọc công vào nhà đem con dao ra gọt cái lớp vỏ nhựa bọc bên ngoài dây điện cho hai cái đầu lõi dây đồng hở ra thêm thì mới cắm được vào.
Hớt hơ hớt hải chạy vào lấy dao, rồi lại chạy ra, làm Nhiên quên hạ cầu dao ngắt điện. Nhiên vội không đi cả dép, cứ thế chân đất đạp xuống chỗ nước mương lõng bõng, một tay cầm con dao thái, một tay cầm ngay vào lõi dây đồng.
Ááa… !!! Một luồng điện với độ tê tái cực mạnh chạy xuyên qua cơ thể cô từ tay chạy xuống toàn thân, khiến cô bị giật bắn một cái mà không thể dứt ra khỏi luồng điện đó. Dù tay đã cố buông dây điện ra nhưng cứ như là bị nam châm hút chặt vào đó vậy. Nó khiến khắp cơ thể Nhiên tê dại và dần cứng đờ. Càng ngày cơ thể càng trở nên tê cứng, đau đớn, Nhiên cảm nhận như thần thức của mình đang rung rinh lơ lửng, dần trở nên rời rạc với thân xác.
Kì lạ thay, người ta bị điện giật nếu không được cứu ngay thì cầm chắc cái chết, hoặc có được cứu kịp thời thì mạng sống cũng ngàn cân treo sợi tóc. Đằng này Nhiên tuy vô cùng sợ hãi và hốt hoảng nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, biết rõ điều gì đang xảy ra.
Nhiên bắt đầu sợ hãi tột độ, cô cố la hét thất thanh cầu sự cứu giúp của những người xung quanh. Đen đủi quá, mọi ngày, rất nhiều người thường đi qua con mương này, mà sao hôm nay tuyệt nhiên chẳng có một ai. Nhiên đau khổ trong tuyệt vọng, nghĩ rằng thế là cầm chắc cái chết, cuộc đời của cô thế là kết thúc rồi.
Bất giác nhìn lên bầu trời xanh trong, hướng về phía Tây, Nhiên nhớ tới Phật A Di Đà. Có lẽ bởi cô là một Phật tử, rất tôn kính Tam Bảo, nên trong lúc nguy nan như thế này, mới khởi niệm nghĩ tới Phật. Trong lòng Nhiên xúc động, mà hét lên những tiếng cầu cứu như muốn xé toạc cả bốn bề không gian:
– Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật… Phật ơiiiiiiiiii cứu connnnn…
Một tiếng la hét cầu cứu thất thanh bằng những câu niệm Phật chan chứa sự tha thiết của một cô gái đang đứng bên cửa tử. Chính sự tha thiết ấy như sợi dây kết nối với lòng bi mẫn của các vị, cứu Nhiên thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Thật màu nhiệm, chỉ chưa đầy ba câu niệm Phật bằng hết bổn tâm cung kính và thiết tha, một dòng điện mạnh mẽ đang điên cuồng hút lấy Nhiên bỗng nhiên bị vô hiệu hóa một cách khó hiểu. Cả cơ thể cô được nhả ra, rơi thẳng xuống mương trong tư thế cứng như một khúc gỗ, nhưng lại không hề đau đớn chút nào. Nhiên rơi tõm một cái khiến nước mương bắn tung tóe xung quanh. Cả người Nhiên nằm trong vũng nước mương, cái dây điện quỷ quái kia cũng rơi luôn xuống đó.
Nhiên hốt hoảng nhận ra rằng nước dẫn điện, có thể khiến cô bị giật thêm lần nữa. Nhưng có lẽ cầu chì đã cháy khi dây chạm nước, nên không còn giật nữa. Hú vía.
Khoảng trong giây lát, bố của Nhiên mới từ nhà lao ra như một tia chớp ngay khi nhận ra Nhiên bị điện giật. Trước khi ra tới mương, ông vù qua dập cầu giao xuống, rồi mới ra bế Nhiên vào nhà, cho người nhà gọi bác sỹ Tư qua gấp.
Hàng xóm xung quanh biết tin cũng tấp nập qua xem. Ai cũng nghĩ con bé sẽ tím tái, ngộp thở hoặc bị sao đó rất nặng nề, kiểu này phải cấp cứu ngay không là nguy hiểm tính mạng.
Ấy thế nhưng ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Nhiên chẳng bị làm sao, cô thở bình thường, da dẻ vẫn thế, thậm chí chẳng còn chút cảm giác đau đớn nào. Ngoại trừ một vết lõm nhỏ xíu trên ngón tay nơi cái lõi dây điện trực tiếp tiếp xúc, mà kì lạ là nó cũng chẳng hề gây đau đớn dù chỉ là một chút, kể cả Nhiên có cố tình chạm vào, sờ nắn ra sao.
Tất cả mọi người có mặt tại đó, ngay cả bác sỹ cũng thấy lạ lùng, đúng là chuyện chưa từng xảy ra. Mọi người còn chưa kịp tìm được cho mình một lời giải đáp, thì có tiếng la lên rất to của bà Sáu nhà bên. Bà vừa chạy qua nhà Nhiên vừa nói:
– Đêm qua tôi nằm mơ thấy đứa cháu trai tôi bị điện giật chết ở đúng ngay chỗ cái Nhiên bị, làm tui lo âu thấp thỏm cả ngày hôm nay canh chừng nó. Ai ngờ hóa ra tiếng la hét khóc lóc ban nãy là của cái Nhiên à? Tiếng la khóc lâu lắm mà tôi chẳng biết ở đâu. Không bị sao thì may quá rồi. Cảm ơn Trời Phật.
Thấy lời bà Sáu cất lên bốn tiếng “Cảm ơn Trời Phật”, Nhiên vẫn đang nằm yên một chỗ để định thần. Nhiên biết rằng lúc đó chính các Ngài đã cứu cô khỏi bàn tay tử thần, và trong lòng cô trào dâng niềm cảm ân sâu sắc lên đức Phật A Di Đà.
”Nam Mô A Di Đà Phật ! Người đã cứu con!”
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Nguyễn Ngọc Nhiên)!