Luận Bà-sa bản tân dịch ghi: “Khi các vị trời sắp mạng chung, có hai loại năm tướng suy hiện ra: Tiểu ngũ suy và Đại ngũ suy.
Luận Bà-sa bản tân dịch ghi: “Khi các vị trời sắp mạng chung, có hai loại năm tướng suy hiện ra.
1. Tiểu ngũ suy
– Bình thường khi chư thiên di chuyển hay cử động, các vật trang sức trên thân phát ra năm âm tuyệt diệu, đến nỗi người tấu nhạc giỏi cũng không bằng. Nhưng khi họ sắp mệnh chung thì không còn phát ra âm thanh này nữa, hoặc phát ra âm thanh không vừa ý.
– Ánh sáng từ thân chư thiên phát ra rực rỡ, ngày đêm không tắt, thân không có bóng; Nhưng khi họ sắp mệnh chung thì ánh sáng rất mờ tối, hoặc tắt hẳn, khiến thân lại có bóng.
– Thân chư thiên, da dẻ rất mịn, trơn bóng, tắm trong ao nước thơm, vừa bước ra thì thân liền khô, nước không bám, giống như lá sen. Nhưng khi họ sắp mệnh chung thì nước bám dính vào thân.
– Các cảnh giới của chư thiên rất tuyệt diệu, luôn hiện nhanh qua các căn, như vòng lửa xoay tròn không phút giây tạm dừng. Nhưng khi họ sắp mệnh chung thì tâm chỉ chuyên chú vào một cảnh trong khoảng thời gian lâu mà không rời.
– Chư thiên có sức mạnh, mắt không nháy, nhưng khi sắp mệnh chung thì sức lực suy giảm, mắt nháy liên tục.
2 . Đại ngũ suy
– Y phục mặc trên thân, vốn sạch sẽ, nay lai cáu bẩn.
– Hoa trên mũ vốn tươi đẹp, nay lại héo.
– Hai nách bỗng nhiên toát mồ hôi.
– Toàn thân bỗng nhiên có mùi hôi.
– Không thích ngồi trên tòa của mình.
Khi năm tướng suy trước hiện, nếu biết có thể xoay chuyển được. Như có lần trời Đế Thích thấy năm tướng tiểu suy xuất hiện, biết rằng không bao lâu sẽ có năm tướng đại suy. Trong lòng vô cùng sợ hãi, ông suy nghĩ: “Ai có thể cứu ta thoát tai ách này thi ta sẽ qui y”. Rồi liền tự biết rằng, ngoài Thế Tôn ra, không ai có thể cứu được. Thế là Đế Thích đến khấn cầu Đức Phật từ bi cứu độ. Đức Phật thuyết pháp, Đế Thích nghe xong, đạt được Kiến đế, năm tướng suy kia bỗng nhiên biến mất.
Đế Thích quì trước Phật, lòng vô cùng vui mừng, dùng ngôn từ hòa ái thuyết kệ:
Đại Tiên! Ngài biết chăng?
Con ngay nơi tòa này
Được lại thọ mạng trời
Xin Thế Tôn nhớ nghĩ!
Kinh Chiết phục La-hán ghi: “Ngày xưa, trên cung Đao-lợi có một vị trời sắp hết thọ mạng, bảy tướng suy sau đây hiện ra: Ánh sáng nơi đầu tắt, hoa trên mũ héo, sắc mặt biến đổi, áo quần dính bụi, dưới nách toát mồ hôi, thân thể gầy ốm, không thích tòa ngồi của mình. Vị này quan sát biết sau khi mình chết, sẽ gá sinh làm heo trong bụng heo nái cùi hủi ở nước Cưu-di-na-kiệt. Vì thế vị này vô cùng buồn khổ, không biết tính thế nào. Bấy giờ các vị trời khác bảo: Đức Phật đang thuyết pháp cho đại chúng tại nơi đây. Chỉ có Đức Phật mới cứu được tội của ông. Vị trời nghe vậy liền đến chỗ Đức Phật, cúi đầu đỉnh lễ. Chưa kịp hỏi, Đức Phật đã biết nên dạy:
– Vạn vật đều trở về vô thường, ông vốn đã biết, sao còn lo buồn? Muốn thoát thân heo, mỗi ngày nên ba thời siêng năng tụng tam tự qui.
Vị trời vâng lời Phật dạy, thực hành đúng như vậy. Bảy ngày sau, vị trời này mạng chung, được sinh làm con của một trưởng giả ở nước Duy-da-li. Trong thai mẹ, thai nhi này cũng tụng tam tự qui, vừa sinh ra liền qui tụng tam tự qui. Thân mẹ khi sinh không tuôn chất dơ uế, các người hầu thấy vậy sợ hãi bỏ chạy, người mẹ cũng kinh ngạc, cho là yêu quái, nên muốn giết chết. Nhưng người cha biết là quí tử, nên bảo nuôi dưỡng, chăm sóc cẩn thận.
Vào năm bảy tuổi, một hôm đứa bé này đang vui chơi cùng đồng bạn bên đường, thì gặp Xá-lợi-phất và Mục-kỉền-Liên. Đứa bé tiến đến đỉnh lễ, các thánh đều kinh ngạc. Đứa bé liền kể lại các việc trên cõi trời sau đó thỉnh Đức Phật đến nhà. Đức Phật thuyết kinh nghe xong đứa bé cùng với cha mẹ, thân thuộc nội ngoại đều chứng A-duy-việt-trí.
Trích từ: Pháp Uyển Châu Lâm – Pháp Sư Đạo Thế!