Thủ dâm và tà dâm, quả thực là nguồn gốc của vạn điều ác, tiết dục bảo thân là mấu chốt của sự thành bại, thọ yểu, kiện nhược, cùng thông, trí ngu, họa phước của cả đời người.
Từ xưa đến nay những người kiến đại công, lập đại nghiệp, không ai mà không phải là bậc tài trí hơn người, tinh lực dồi dào. Truy cứu ra căn nguyên của vấn đề đều là do chẳng phạm tà dâm, bảo dưỡng nguyên khí, vinh hoa trong ngũ tạng mà có.
Còn như kẻ yêu thích tà dâm, thủ dâm, thường thường là vào thời điểm tuổi thanh xuân vừa mới lớn, hoặc bị bạn tà dụ dỗ, hoặc do hiếu kỳ mà xem sách vở, phim ảnh đồi trụy trên mạng, hoặc trong lúc lơ đãng vỗ về chơi đùa bộ phận sinh dục của mình, dần già tiêm nhiễm thành thói quen xấu ác. Lại thêm trào lưu trụy lạc như sóng đục ngập Trời, dễ như đẽo gỗ mục, bẻ cỏ khô.
Lại kiêm tà thuyết nói rằng: Thủ dâm vô hại, vô khổng bất nhập học thuyết khiến người đời lầm lạc, còn dữ tợn hơn nước lửa mãnh thú ngàn vạn trăm triệu lần. Khiến cho biết bao nhiêu thanh thiếu niên kiềm lòng chẳng nỗi, hãm sâu vào trong hố tà dâm, mà không thể tự thoát ra được.
Giống như con thêu thân bay vào lửa cháy, giống như người trước ngã xuống, kẻ kế tiếp bước theo sau. Hiển nhiên là trên đường suối vàng, đều là con quỷ tham sắc, đường đường Trung Hoa, rải rác mầm cỏ cháy khét giống hư. Thực là ô hô thương thay.
Thời Dân Quốc, một bậc Cao Tăng thạc đức là Ấn Quang Đại Sư đã khuyên bảo các bậc làm cha làm mẹ, phải thường xem xét rõ kỹ nội y của con trẻ, phải chăng là có dấu vết của thủ dâm và tà dâm?
Sau đó nghiêm chỉnh răn bảo cho chúng biết: Không thể có thói xấu này, vì đây là hành động tự giết hại sanh mạng của chính mình. Trong nhà ngăn chặn dâm thư, dâm họa, để phòng ngừa con trẻ trộm xem mà bị nhiễm ô. Cha Mẹ chánh tâm thành ý, ngõ hầu làm ra tấm gương mẫu mực cho con cái.
Lại còn yêu cầu con trẻ rời xa bọn người phóng đãng, thân cận người có đức hạnh. Chuyện mẹ Mạnh Tử ba lần dời nhà, cũng hoàn toàn thích hợp với người hiện nay. Vì con trẻ mà tìm một môi trường sống, hoàn cảnh sinh hoạt và học tập thuần tịnh trong sạch, đấy là trách nhiệm không thể thoái thác của Cha Mẹ.
Thực sự có thể làm được những lời như trên, con trẻ sẽ như vàng đổ vào khuôn, nước rót vô bình. Kẻ có thiên tư thì có thể làm Thánh làm Hiền, đảm đương trách nhiệm lớn chấn hưng dân tộc, còn kẻ không thiên tư cũng trở thành một lương dân khỏe mạnh, tuân thủ pháp luật, có thể hưởng hết tuổi Trời.
Một đời người, hoàn toàn quyết định ở lúc thiếu niên có thể hiếu học, thành tựu được đức hạnh hay không?
Mà mấu chốt của hiếu học tiến đức quyết định ở chỗ có thể xa rời thủ dâm, tà dâm hay không?
Hy vọng của một gia đình là ở con trẻ, hy vọng của một Quốc Gia là ở tại ngàn vạn con trẻ. Do vậy đủ thấy, bảo vệ con trẻ của thiên hạ không bị sự xâm hại của ma dâm, công trình hy vọng này, so với kế hoạch bay lên Mặt Trăng rõ là còn trọng yếu hơn cả.
Kính báo Cha Mẹ của thiên hạ và tri thức chí sĩ, có thể không cực kỳ thận trọng hay sao?
Bài viết của tác giả Thiên Trúc Như Ý.
Trích sách “Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Bảo Thân Tiết Dục Pháp Ngữ”