Con bận rộn công việc, không có cách gì ngày ngày tụng Kinh. Vậy con nên tụng Kinh Địa Tạng như thế nào để hồi hướng cho Tổ Tiên và oan gia trái chủ?
Câu hỏi: Con bận rộn công việc, không có cách gì ngày ngày tụng Kinh. Vậy con nên tụng Kinh Địa Tạng như thế nào để hồi hướng cho Tổ Tiên và oan gia trái chủ?
Đáp: Công việc bận rộn, một ngày tụng một bộ là được rồi. Tụng một bộ Kinh Địa Tạng, người mới đầu tụng có lẽ cần khoảng hai tiếng. Nếu bạn có thể tụng được ba tháng thì một tiếng rưỡi là xong rồi. Tụng được nửa năm thì tụng thuộc rồi, càng tụng càng thuộc, một tiếng thì xong.
Nửa năm đầu thì khó khăn một chút, tụng cho thuộc lòng rồi thì càng về sau càng dễ, bạn sẽ tụng rất hoan hỉ. Vì bạn tụng Kinh nên có Phật Bồ Tát gia trì, cũng có thiên long Quỷ Thần tán thán, hộ trì bạn.
Câu hỏi: Con bận rộn công việc nên chỉ khi nào rảnh mới nghe giảng Kinh, con có duyên ở trường dạy các bạn nhỏ học Đệ Tử Quy, xin hỏi con học Phật như vậy có như pháp không?
Đáp: Như pháp. Làm việc ở trong trường, chính mình hãy thực hiện Đệ Tử Quy trước, bạn dạy trẻ nhỏ sẽ dạy rất hay.
Nếu bạn dạy trẻ nhỏ mà chính bạn không làm được thì trẻ nhỏ sẽ quay lại nói: Thầy giáo đang gạt chúng con, thầy bảo chúng con làm nhưng con thấy chính thầy không làm, hiệu quả sẽ không còn nữa. Cho nên, rất khó dạy Đệ Tử Quy. Chúng tôi đã làm thí nghiệm ở Thang Trì, đã nghĩ đến vấn đề này.
Ở nơi đó nam nữ già trẻ các ngành các nghề, mọi người ai nấy đều cùng học, trẻ nhỏ liền có tín tâm. Cả nhà họ đều học, hàng xóm của họ ai nấy cũng đang học, vậy mới sinh ra hiệu quả. Nếu không phải là cách dạy như vậy thì khó đấy. Cho nên trường học hiện nay vô cùng khó khăn, chính là ở điểm này.
Trước đây, người già đều đã học qua, họ dạy trẻ nhỏ, họ chân thật làm được nên trẻ nhỏ có tín tâm. Hiện nay giáo dục truyền thống ở nước ta đã đứt đoạn ít nhất là ba thế hệ, người lớn không được học, thế hệ của cha không được học, thế hệ của ông cũng không được học, hiện nay kêu chúng ta học, chúng ta làm sao cam tâm tình nguyện?
Sự việc này vô cùng phiền phức. Cho nên, hôm nay chúng tôi nói, phải cứu lấy văn hóa truyền thống, nhất định ở nơi này chúng ta cùng nhau làm thì mới có thể làm tốt được.
Ở thành phố rất khó khăn, tình trạng cạnh tranh ở thành phố rất nặng, ngày ngày tranh danh đoạt lợi, họ ở đó có nghĩ đến việc này không? Cho nên ở trong một ngôi làng khép kín thì sẽ tốt hơn. Mặc dù họ có cạnh tranh, nhưng quan niệm về cạnh tranh nhẹ hơn nhiều so với thành phố.
Ở thành phố, nếu chúng ta muốn, trong tòa nhà chúng ta đang sống, tòa nhà này có mấy chục gia đình, thậm chí hơn một trăm gia đình, bạn có thể dạy hơn một trăm gia đình này tốt, vậy thì quá tốt rồi, dạy tốt một một tòa nhà thì quá tốt rồi.
Dạy một tòa nhà này, tôi tin còn khó hơn cả trăm lần so với chúng tôi dạy ở thị trấn nhỏ Thang Trì. Đây là sự thật. Họ không tiếp nhận, họ chỉ cần tiền, nếu bạn bảo họ đến nghe giảng và phát cho mỗi người 100 đồng thì họ đều sẽ đến. Nếu bạn không đưa tiền cho họ thì họ sẽ không đến, họ thấy tiền thì mới sáng mắt, ít cũng không được. Cho nên vô cùng khó, thật chẳng dễ.
Câu hỏi: Lúc bình thường, con ở trong nhà ăn mặc tùy tiện. Nếu công phu thời khóa tối trong nhà, con mặc quần áo ở nhà bình thường, thậm chí là quần áo ngủ thì có như pháp không?
Đáp: Không như pháp. Hết thảy đều phải từ trong cung kính mà cầu, điều này các vị phải chú ý đến, hết thảy đều là cung kính.
Khi nhà có khách, bạn còn phải mặc quần áo lịch sự để tiếp khách, huống chi chúng ta đối diện với Phật Bồ Tát, đối diện với quỷ thần?
Luôn phải biết lễ phép, điều này không được lơ là. Có thể mặc áo hải thanh, đây là tốt nhất, áo hải thanh là lễ phục thời xưa ở nước ta. Nếu không mặc áo hải thanh, bình thường khi trong nhà chúng ta có khách đến, chúng mặc quần áo bình thường cũng được. Ít nhất cũng phải là quần áo bình thường. Nếu mặc quần áo ngủ thì không được, đây là rất không lễ phép.
Câu hỏi: Có vị một nữ Cư Sĩ niệm Phật tinh tấn, nhưng chưa thể bỏ thuốc lá. Khi cô ấy niệm Phật thì nhìn thấy chuỗi hạt trong tay bốc khói, xin hỏi có ý nghĩa như thế nào?
Đáp: Đây chẳng phải là cảm ứng sao? Trong tay cô ấy thường hay cầm thuốc lá, trong chuỗi hạt cũng bốc ra khói thuốc. Tôi tin cảm ứng này là một sự nhắc nhở, nói với cô ấy đây không phải là việc tốt.
Trong giới luật nhà Phật, mặc dù không có giới điều này nhưng trong giới luật của Phật có giới nhiếp thiện pháp, đây chính là triển khai, phàm là hết thảy thiện pháp thì dù Phật không nói cũng phải tu.
Giới lợi lạc hữu tình này, hiện nay người ta nói là hút thuốc thụ động bị tổn thương còn nghiêm trọng hơn. Chúng ta hút thuốc, hại chính mình, còn hại đến người khác, đây tuyệt đối không phải là việc tốt, vì thế phải nên bỏ thuốc.
Trích: PHẬT HỌC VẤN ĐÁP!
Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không!