Nếu Tôn Giáo không có giáo dục, những giáo sĩ này làm ra một số sự việc không như pháp thì nên tha thứ cho họ. Tại sao vậy?
Tiếp theo là một câu hỏi của một đồng tu ở Canada: Ở nơi con ở từng xảy ra việc một giáo sĩ Tôn Giáo phạm tội xâm phạm bé gái, dẫn đến bàn tán xôn xao trong đại chúng, cuối cùng các tín đồ Tôn Giáo phải đưa giáo sĩ này ra trước pháp luật để xử lý. Xin hỏi, người Phật Tử phải nên có thái độ gì đối với loại sự việc như vậy?
Người xưa nói rất hay, người đâu phải là Thánh Hiền, ai mà không phạm lỗi. Phật Tử không phải là người nào cũng thành Phật cả, Phật Tử chưa thành Phật, Phật Tử cũng không phải là A La Hán, Phật Tử vẫn còn là phàm phu, đã là phàm phu thì có lý nào không có sai lầm?
Cổ Thánh Tiên Hiền nói với chúng ta, có thể sửa lỗi, còn thiện nào hơn. Xã hội ngày nay, chúng tôi đã đi qua rất nhiều Quốc Gia khu vực, đúng là tín đồ các Tôn Giáo có một số không như pháp.
Bạn muốn hỏi tôi dùng thái độ gì để đối diện với việc này? Thái độ của chúng ta chính là dạy học, đây là một biện pháp vô cùng tốt.
Bạn xem những năm Thích Ca Mâu Ni Phật còn tại thế, ngày ngày lên lớp cùng mọi người, giảng Kinh chính là lên lớp. Đại chúng cùng lên lớp, nói chuyện với một hai người cũng là lên lớp, Phật đã giảng Kinh hơn ba trăm hội, thuyết pháp bốn mươi chín năm. Hễ gặp người, một người cũng được, hai người cũng được, mở lời đều là lên lớp, đều là giảng Kinh, không bao giờ gián đoạn.
Phương pháp này rất hữu hiệu, giúp bạn phá mê khai ngộ, giúp bạn lìa khổ được vui. Tất cả những người sáng lập ra Tôn Giáo, bạn xem lịch sử của họ, không ai không giảng Kinh, không ai không dạy học.
Chúa Jesu dạy học ba năm, bị người ta hại chết. Đức Muhamad dạy học hai bảy năm, Khổng Lão Phu Tử của nước ta dạy học năm năm. Dạy học sẽ sinh ra hiệu quả to lớn, khiến cho người chân thật nghe rồi thì thấu suốt trở lại, giác ngộ trở lại.
Ngày nay chúng ta đang ở trong thời loạn, toàn bộ Thế Giới này đang động loạn, lo sợ, bất an. Nhiều người có lý tưởng cao cả đang nghiên cứu, làm sao để hóa giải xung đột, xúc tiến an định hòa bình trong xã hội.
Phương Tây có một số người quan niệm rằng để đối phó với những vấn đề này thì phải dùng trấn áp, phải dùng báo thù. Nhiều năm trôi qua, đến nay đã biết trấn án hay báo thù đều không giải quyết được vấn đề, ngược lại càng kết sâu hận thù. Do đó họ có xu hướng đi theo phương pháp hòa bình, muốn tìm kiếm hòa bình, không dùng bạo lực, không dùng báo thù. Có rất nhiều hội nghị hòa bình quốc tế, tôi đã tham gia tám lần.
Sau khi tôi tham gia, tâm đắc của tôi là hội nghị không thể giải quyết vấn đề. Mọi người tọa đàm trọng hội nghị toàn là bàn luận suông, bàn luận rất hay nhưng không thể thực hiện. Điều này khiến cho chúng tôi phản tỉnh sâu sắc hơn, chúng tôi đã nghĩ đến Cổ Thánh Tiên Hiền xưa, nghĩ đến Thích Ca Mâu Ni Phật.
Thích Ca Mâu Ni Phật chưa từng mở hội nghị, Cổ Thánh Tiên Hiền của chúng ta trong năm ngàn năm qua, bạn xem một đất nước, dân tộc lớn như vậy, dùng dạy học, dựng nước quản dân, dạy học làm đầu, dùng phương pháp này để đạt được mục đích.
Ở trong nước, quê hương tôi có một thị trấn nhỏ, chúng tôi đã làm thí nghiệm. Tháng mười một năm ngoái bắt đầu, chúng tôi bồi dưỡng được ba mươi giáo viên, ba mươi vị giáo viên này do thi cử để chọn ra.
Đến tham gia đăng ký hơn ba trăm người, chúng tôi chọn lấy ba mươi người. Sau khi được chọn, họ từ bỏ công việc, công việc vốn dĩ của họ đều là giáo viên, giáo viên mầm non, giáo viên tiểu học, giáo viên cấp hai, đây là đối tượng mà chúng tôi tuyển dụng. Họ từ bỏ công việc đến trung tâm của chúng tôi để thí nghiệm làm giáo dục luân lý đạo đức.
Họ học những gì? Học Đệ Tử Quy. Yêu cầu của chúng tôi đối với các giáo viên này, trong hai tháng phải thực hiện được 100% Đệ Tử Quy. Bởi vì họ đều là giáo viên nên tương đối dễ dạy, chân thật thực hiện.
Sau khi thực hiện, chúng tôi phân công những giáo viên đó đến thị trấn nhỏ này, thị trấn nhỏ này có hai mươi ngôi làng, họ thay nhau đến mỗi làng để dạy. Cư dân của thị trấn này tổng cộng có bốn mươi tám ngàn người, nam nữ già trẻ, các nghề các nghiệp, cùng nhau học tập Đệ Tử Quy.
Chúng tôi không nghĩ rằng chỉ có hai tháng mà hiệu quả vô cùng rõ rệt. Phong khí xã hội ở nơi đó đã thiện lương hơn, rất nhiều tập khí xấu vốn có trước đây đều không còn nữa. Như không còn vợ chồng cãi nhau nữa, sau khi dạy trong hai tháng thì vợ chồng không cãi nhau nữa.
Mẹ chồng nàng dâu có thể chung sống, trẻ nhỏ biết hiếu thuận với cha mẹ, hàng xóm cũng không tranh chấp nữa. Vốn dĩ hàng xóm chỉ một chút việc nhỏ cũng không nhường nhau, thường hay kiện nhau ra công sở của thị trấn. Hai tháng dạy học, những kiện cáo ở công sở thị trấn không còn nữa.
Có một lần, hàng xóm tranh chấp, đến công sở thị trấn, công sở thị trấn chỉ nói một câu: Các vị học Đệ Tử Quy rồi, không thấy xẩu hổ khi đến đây sao?
Hai người cảm thấy xấu hổ, đều đi mất. Trong cửa hàng không còn trộm đồ, mất đồ nữa. Nhân viên phục vụ, tài xế taxi đối với khách hàng rất nghiêm túc vì đại chúng mà phục vụ, không lợi dụng moi tiền khách nữa. Phong khí khắp nơi thay đổi lương thiện hơn.
Điều này nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, khiến cho những giáo viên này tăng trưởng tín tâm. Điều này chứng minh câu đầu tiên trong Tam Tự Kinh, nhân chi sơ, tánh bổn thiện, cũng chứng minh người tốt là do dạy mà có, chứ không phải mở hội nghị mà có được.
Mở hội nghị chẳng ra được, trấn áp chẳng có được, báo thù chẳng có được, là do dạy mà có. Vô cùng khó có được. Thí nghiệm này thành công rồi. Những giáo viên này đúng thật là rất gian khổ nhưng mỗi người đều hoan hỉ, thật đúng là đáng giá, có ý nghĩa, có giá trị, làm cho mọi người đều vô cùng hoan hỉ.
Cho nên giáo dục Tôn Giáo quan trọng hơn bất cứ điều gì, nếu Tôn Giáo không có giáo dục, những giáo sĩ này làm ra một số sự việc không như pháp thì nên tha thứ cho họ. Tại sao vậy?
Họ là phàm nhân, họ còn tập khí, họ vẫn còn tự tư tự lợi, họ vẫn còn danh văn lợi dưỡng, họ vẫn còn tham sân si mạn, sao lại không làm ra việc sai lầm chứ? Phải hiểu việc này.
Chính chúng ta phải lấy lương tâm của mình ra, phải tìm hiểu về họ, phải biết về họ, phải biết chúng ta phải làm như thế nào? Phải giúp đỡ họ như thế nào?
Hiện nay các giáo sĩ không học những Kinh Giáo, chúng ta ở nhà học, học rồi sẽ ảnh hưởng đến họ, chính là để cho họ phản tỉnh.
Chúng tôi trên hình thức là người học Phật, chúng tôi theo công việc dạy học Phật Giáo nhiều năm, chúng tôi cũng vui vẻ giúp đỡ Tôn Giáo khác. Mỗi tuần tôi có ít nhất bốn giờ đọc Kinh Thánh của Cơ Đốc Giáo, đọc Kinh Koran của Hồi Giáo, tôi đọc rất nghiêm túc, học tập rất nghiêm túc, học tập để cho họ xem.
Bạn bè của tôi ở các Tôn Giáo khác rất nhiều, chúng tôi thường hay tiếp xúc, tôi đọc Kinh Điển của bạn, khi tôi thảo luận với các bạn, tôi dùng giáo nghĩa Kinh Điển của các bạn để thảo luận với bạn, nếu bạn không đọc Kinh Phật, vậy thì thiệt thòi lớn rồi. Khuyến khích họ phải học Kinh Điển của chính mình, còn phải học Kinh Điển của người khác, như vậy mới có thể tương thông, mới có thể giúp hóa giải xung đột, xúc tiến hòa bình an định.
Trích: PHẬT HỌC VẤN ĐÁP!
Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không!