Hạnh Phổ Hiền bao gồm rất sâu rộng, quyết không phải là lấy một chút tiền cho vào bao đỏ chính là cúng dường, quan niệm này là sai lầm.
Trong pháp Đại Thừa, viên mãn, cứu cánh nhất chính là hạnh Bồ Tát Phổ Hiền. Hạnh Bồ Tát Phổ Hiền chính là “Lễ kính chư Phật, xưng tán Như Lai, quảng tu cúng dường, sám hối nghiệp chướng, tùy hỷ công đức, thỉnh chuyển pháp luân, thỉnh Phật trụ thế, thường tùy Phật học, hằng thuận chúng sanh, phổ giai hồi hướng “, những điều này đều là thực hiện trong sinh hoạt hàng ngày.
Lễ kính, bao hàm chân thành và cung kính.
Xưng tán, nhất định có pháp hỷ sung mãn.
Quảng tu cúng dường, chính là phụng sự tất cả chúng sanh.
Cho nên hạnh Phổ Hiền bao gồm rất sâu rộng, quyết không phải là lấy một chút tiền cho vào bao đỏ chính là cúng dường, quan niệm này là sai lầm.
Ở trong hành môn, tóm lại trong một câu, chính là pháp sám hối “Sám hối nghiệp chướng” của Bồ Tát Phổ Hiền.
Pháp sám hối quan trọng nhất chính là chuyển đổi tâm, chuyển đổi hành vi, tuy rằng không có hình thức, cũng là chân thật sám hối.
Nếu chỉ là đầy đủ trên hình thức, chỉ chiếu theo những gì trên mặt chữ mà làm, tâm không thay đổi, hành vi cũng không thay đổi, đó không phải là sám hối, chẳng có tác dụng gì.
Tu hành có ba giai đoạn:
Giai đoạn thứ nhất, đọc thuộc kinh văn. Đem kinh điển đọc ba nghìn lần (biến), thuộc lòng kinh văn, ghi nhớ lời dạy của kinh điển.
Giai đoạn thứ hai, cầu viên giải. Đối với ý nghĩa giáo huấn của Phật, phải tường tận, phải lí giải được viên dung, mới không bị mắc kẹt ở câu chữ. Phải ứng dụng linh hoạt trong đời sống hàng ngày, đây mới là không đọc một bộ sách chết, mới là khai trí tuệ.
Giai đoạn thứ ba là phải thực hành. Y theo lý luận của kinh điển, tu sửa tư tưởng, kiến giải, hành vi sai lầm của chúng ta, đây gọi là chân thật tu hành, như vậy mới có thể Vãng Sanh.
Mà không phải là chỉ đem bộ Kinh đọc đủ ba nghìn lần, vậy thì không có tác dụng gì. Phải nên biết rằng Phật pháp từ xa xưa đến nay đều chú trọng ở thực hành, chính là phải làm cho được.
Làm việc ở nhà bếp mỗi ngày như nấu cơm, rửa bát, lau bàn, người thế gian cảm thấy những việc này là khổ cực, ngược lại người giác ngộ cảm thấy an lạc, nhưng những việc này thật ra chính là Lục độ vạn hạnh, chính là tam giới học: Giới, định, tuệ.
Làm việc vẫn giống nhau, công việc vẫn giống nhau, chỉ là quan niệm trong tâm thay đổi mà thôi, khi vừa thay đổi là đời sống của Bồ Tát.
Trong kinh Hoa Nghiêm dạy chúng ta những điều này, dạy chúng ta làm thế nào để có được một cuộc sống an vui nhất, hạnh phúc nhất. Đây chính là sự thật, đây chính là tu hành, là hạnh của Bồ Tát Đại Thừa.
Vô thượng Chánh Đẳng Chánh Giác chính là tu ở chỗ này. Người không hiểu, cho rằng ngày ngày làm những việc này thực sự quá khổ, ngay cả bà nội trợ nào cũng muốn bỏ chạy cả.
Đây là mê, mê thì khổ rồi, ngô thì liền vui. Người giác ngộ, biết rằng ở những nơi này chính là tu bố thí, tu xưng tán, tu cúng dường, tu nhẫn nhục, tu thiền định, tu Bát Nhã. Cho nên mê, ngộ hoàn toàn không giống nhau.
Tịnh Không Pháp Sư Gia Ngôn Lục
Cẩn dịch : Vọng Tây Cư Sỹ.
Hoan nghênh chia sẻ, công đức vô lượng.
Xin thường niệm A DI ĐÀ PHẬT.