Tâm Hướng Phật
Kiến Thức

Tâm chính là Phật thì cần gì niệm Phật nào khác?

Niệm đức Phật khác là một phương tiện thù thắng của chư Phật, khiến cho được vãng sanh cõi nước kia, nhờ tha lực mau đến Bồ đề. Sự lợi ích ấy rất to lớn!

44- Hỏi: Trung ấm thân là gì?

Đáp: Thân người đã chết, giữa khoảng đã chết và chưa sinh, trong vòng bốn mươi chín ngày, có cái thân gọi là thân trung ấm (cũng gọi là trung hữu). Ngoại trừ những người có cực trọng nghiệp dù thiện hay ác, đều tức khắc tái sanh kiếp sau ngay sau khi chết (không có trung ấm thân). Tuy nhiên, không tuyệt đối như vậy, có những truờng hợp cá biệt, trung ấm thân vẫn còn sau bốn mươi chín ngày.

45- Hỏi: Chư Phật, Bồ Tát lấy tâm đại bi làm sự nghiệp, đáng lẻ phải ở cõi xấu ác để cứu khổ chúng sanh. Tại sao lại nguyện sanh về Tịnh độ, chỉ vì lợi ích của riêng mình?

Đáp: Chúng ta nguyện sanh về Tịnh độ đâu chỉ vì lợi ích cho riêng mình, bởi lẽ không sanh về đó thì khó mà cứu khổ chúng sanh. Kinh nói: “Bồ Tát đã được Vô sanh pháp nhẫn (thấu rõ lý không sanh không diệt) mới được cho phép vào cõi thế tục hóa độ chúng sanh. Nếu không được vậy phải thường không rời Phật”. Bởi vì tập khí mê lầm chưa dứt, nhẫn lực chưa đầy đủ, nếu gặp duyên ác chắc chắn bị trở ngại việc tiến tu, tự cứu mình còn khó khăn huống gì cứu giúp kẻ khác?

Nếu ở cõi xấu ác này lại muốn cứu độ người khác, giống như chiếc thuyền không toàn vẹn, không chắc chắn mà muốn đưa nhiều người qua biển cả, thì mình người đều sẽ bị chìm đắm oan uổng. Thế nên luận Trí độ nói:

“Kẻ phàm phu đủ mọi sự ràng buộc mà có lòng đại bi nguyện sanh về thế giới xấu ác cứu độ chúng sanh, thật không có điều đó”.

Luận Vãng Sanh nói: “Người muốn dạo chơi nơi địa ngục, phải vãng sanh Cực Lạc chứng Vô sanh pháp nhẫn, rồi mới trở lại trong sanh tử giáo hóa chúng sanh chịu khổ nơi địa ngục”.

46- Hỏi: Người tỏ ngộ Tông môn không trải qua thứ bậc vượt lên địa vị Phật, cần gì nguyện sanh về Tịnh độ?

Đáp: Ông bảo rằng người tỏ ngộ thì tập khí mê lầm dứt hẳn, nhanh chóng đồng về với chư Phật sao? Hay là tập khí mê lầm còn thì vẫn phải nhờ tiệm tu?

Nếu tập khí mê lầm còn, cần phải cầu sanh về Tịnh độ, nhờ duyên thù thắng ở cõi đó dần dần gạn lọc. Nếu cứ lưu chuyển trong cõi ngũ trược ác thế với sự giải ngộ cạn cợt, qua đời sau liền mờ mịt, như thế làm sao bảo đảm không lui sụt!

Như các Ngài Thừa Thiên Giản, Chân Như Triết, Hải Ấn Tín… thuở xưa đều là những bậc minh triết trong Tông môn mà không có chút tự chủ đối với việc sanh tử.

Huống gì như đồng tử Thiện Tài là hạng căn cơ viên đốn, Bồ Tát Vĩnh Minh Tổ thứ 12 Thiền, Bồ Tát Long Thọ Tổ thứ 14 Thiền còn nguyện vãng sanh Tịnh độ.

Sự tỏ ngộ của Ông có ngang bằng Ngài Thiện Tài, Tổ sư Vĩnh Minh, Tổ sư Long Thọ hay chăng? Giả sử, bảo rằng có thể ngang bằng với các Ngài thì ngại gì chẳng cùng sanh về Tịnh độ. Nếu chưa được vậy, đâu thể chậm trể cầu vãng sanh.

47- Hỏi: “Tâm vốn lìa niệm, pháp vốn không sanh”. Nay dạy người niệm Phật cầu sanh Tịnh độ là tại sao?

Đáp: “Cho niệm là niệm, cho sanh là sanh” là sự sai lầm của chấp thường. “Cho vô niệm là vô niệm, cho vô sanh là vô sanh” là mê lầm của tà kiến”.

Phải hiểu “Niệm mà vô niệm, sanh mà không sanh” là chân lý đệ nhất nghĩa. Thế nên, chỗ lý chân thật chẳng nhận mảy trần, thì không có chư Phật để niệm, không có Tịnh độ để sanh.

Trong cửa Phật, sự không bỏ một pháp thì đều thâu nhiếp được các căn. Bởi có phương pháp chánh yếu “Trở về nguồn” đó là mở ra một môn vãng sanh niệm Phật tam muội.

Vì thế, trọn ngày niệm Phật mà không trái với vô niệm, rõ ràng vãng sanh mà chẳng trái ngược vô sanh.

Tuy nói phàm thánh đều ở nơi vị trí của mình, nhưng đạo cảm ứng qua lại, Đông Tây không đến đi, mà thần thức vượt lên cõi Tịnh. Điều này không thể không hiểu.

48- Hỏi: Chúng sanh có thể niệm danh hiệu của các đức Phật khác, có thể cầu sanh về các cõi Tịnh độ khác. Cần gì riêng niệm đức Phật A Di Đà cầu sanh về Cực Lạc?

Đáp: Ở đây có sáu nghĩa:

– Một là vì tâm chúng sanh phần nhiều vẩn đục tán loạn, niệm khắp cả chư Phật khó thành tựu tam muội, nên chỉ chuyên niệm một đức Phật cầu sanh một cõi nƣớc, khiến cho tâm ý buộc vào một cảnh dể thành tựu vãng sanh.

– Hai là vì đại nguyện từ bi của Phật A Di Đà vô tận, tiếp dẫn những chúng sanh niệm Phật, cho đến mười niệm cũng được vãng sanh. Còn các đức Phật khác không có điều đó.

– Ba là vì cõi Cực Lạc công đức trang nghiêm đủ mọi thù thắng, khác với những cõi Tịnh độ khác. Chúng sanh được sanh về dễ tiến đạo hơn.

– Bốn là vì phàm phu không có trí tuệ, nên y theo lời Phật cõi Cực Lạc Tịnh độ này đã được đức Phật Thích Ca khẳng định và lặp đi lặp lại khắp trong các kinh điển. Chư Phật nhiều như cát sông Hằng thảy đều khen ngợi.

– Năm là nếu những chúng sanh nào không có duyên với Phật, Phật không thể độ. Còn chúng sanh ở cõi này, chẳng luận già trẻ, sang hèn đều biết có Phật A Di Đà, bất chợt thốt ra đều niệm một câu A Di Đà Phật. Thế nên biết, chúng sanh ở cõi này có nhân duyên lớn với Phật A Di Đà.

– Sáu là thể tánh của tất cả chư Phật đồng nhau. Một là tất cả, tất cả là một, niệm một đức Phật là niệm tất cả chư Phật.

Mặt khác Phật A Di đà là Pháp giới tạng thân, nên niệm A Di đà Phật là niệm tất cả chư Phật. Do đó, nên chỉ chuyên niệm A Di Đà Phật nguyện sanh về Cực Lạc thì sự lợi ích vô cùng to lớn!

49- Hỏi: Phân chia Tịnh độ, Uế độ, bỏ uế lấy tịnh đều thuộc vọng tưởng, đâu đáng gọi là chân tu?

Đáp: Đó chẳng phải sự lấy bỏ trong vọng tưởng của phàm phu, mà chính là phương pháp chung của chư Phật trong mười phương để chuyển phàm thành Thánh. Nếu chẳng nhàm chán rời bỏ, làm sao chuyển phàm?

Nếu chẳng ưa thích chọn lấy, làm sao thành Thánh? Từ phàm phu trở lên, mỗi địa vị đều có sự lấy bỏ, mãi đến bậc Diệu giác mới hết lấy bỏ. Thế nên bậc cao đức thuở xưa nói: “Chỗ tột cùng của lấy bỏ và không lấy bỏ chẳng khác nhau”. Như thế, sao có thể gọi là chẳng phải chân tu? Vả lại, nên biết chân tục không hai, lặng lẽ, tác dụng vô ngại, thì trọn ngày lấy bỏ mà chẳng thấy có tướng lấy bỏ.

Ngài Tịnh Danh nói: “Tuy biết pháp của chư Phật cùng chúng sanh rỗng không mà thường tu Tịnh độ giáo hóa chúng sanh”, đó là nói về ý này.

50- Hỏi: Tâm chính là Phật, thì quán xét ngay nơi tâm mình là được, cần gì niệm Phật nào khác?

Đáp: Tâm mình cùng với chư Phật đồng một thể, thì quán xét tâm mình hay quán xét đức Phật khác chỉ tùy theo tiện lợi ở căn cơ. Lẽ nào lại chấp tâm mình là Phật, bảo rằng đức Phật khác ở ngoài tâm hay sao? Vả lại, niệm đức Phật khác là một phương tiện thù thắng của chư Phật, khiến cho được vãng sanh cõi nước kia, nhờ tha lực mau đến Bồ đề. Sự lợi ích ấy rất to lớn!

Trích: Niệm Phật đạt bất niệm tự niệm bảo đảm Vãng Sanh – Phần VII: Tổng Kết!

Bài viết cùng chuyên mục

Tùy hỷ công đức: Phổ Hiền Hạnh Nguyện thứ năm

Định Tuệ

Lúc sắp mạng chung thì Oan gia trái chủ hiện đến trả thù đòi mạng

Định Tuệ

Tu tịnh khẩu là tu như thế nào? Tu sao để không mắc khẩu nghiệp?

Định Tuệ

Làm Phật, Bồ Tát có gì khác với phàm phu vậy?

Định Tuệ

Lược đàm về Sân phiền não – Phương pháp đối trị Sân

Định Tuệ

Ý nghiệp là gì? Sự nguy hiểm của Ý nghiệp

Định Tuệ

Phật dạy cho chúng ta điều gì?

Định Tuệ

Làm sao mới gọi là tin Phật? Y giáo phụng hành mới gọi là tin Phật

Định Tuệ

Ba món tư lương Tịnh Độ: Tín, Nguyện và Hạnh

Định Tuệ

Viết Bình Luận