Sống chết không đáng sợ, cho dù chúng ta không may gặp phải tai nạn, tâm nhất định phải định, tuyệt đối không được hoảng loạn, lúc này là bước ngoặc quan trọng nhất, câu “A Di Đà Phật” không được quên.
Động đất lớn ở Đài Loan, từ hôm qua đến sáng hôm nay đã đăng tin rất nhiều. Mọi người đều biết đây là một tai nạn rất lớn, mỗi người nghe thấy đều vô cùng hoang mang sợ hãi. Giống ở Thổ Nhĩ Kỳ cũng xảy ra tai nạn như vậy, gần như cùng một thời gian. Số người tử vong còn nhiều hơn rất nhiều lần so với Đài Loan. Những chỗ này khiến chúng ta cảm nhận thật sâu sắc, Phật ở trong Kinh nói cho chúng ta biết: “Mạng người vô thường, quốc độ mong manh”. Động đất thời gian chỉ có mấy phút, chúng ta nhìn thấy những tin tức rất thê thảm, có rất nhiều gia đình cả nhà đều tử vong chỉ trong thời gian mấy phút. Tai nạn giống như thế này có thể là vừa mới bắt đầu. Trước đây chúng tôi có xem qua một tài liệu của Thiên Chúa Giáo, tài liệu mà họ lưu hành trong nội bộ về dự đoán tai nạn, dự đoán động đất lớn toàn cầu xảy ra liên tục trong 24 giờ. Thời gian chỉ mấy phút mà đã tạo thành tai nạn lớn như thế này, nếu động đất lớn 24 giờ, có thể toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt cả. Chúng ta sinh vào thời đại này, cần phải có tâm cảnh giác cao độ.
Làm sao xử trí ổn thỏa tốt đẹp nhất đây? Nhất định phải tuân thủ lời dạy của Phật, y giáo phụng hành, từ bên trong nội tâm đoạn tất cả ác, tu tất cả thiện, không nên dính tướng. Sống chết không đáng sợ, cái đáng sợ là sau khi chết rồi sẽ đi về đâu. Phật ở trong Kinh điển đem tình trạng của vũ trụ nhân sinh giảng cho chúng ta vô cùng thấu triệt, vô cùng sáng tỏ. Tai nạn từ đâu mà ra vậy? Do nghiệp lực chiêu cảm. Chúng tôi ở trong các buổi giảng thường hay nhắc nhở, tâm tham chiêu cảm nạn nước. Trong rất nhiều lời tiên đoán, dự đoán, tương lai nước biển sẽ dâng cao, băng ở Nam – Bắc cực bị tan chảy, nước biển sẽ dâng cao 50 mét, toàn thế giới khu vực ven biển thảy đều bị nhấn chìm. Phật nói cho chúng ta biết, đó là do tâm tham tạo thành. Nạn lửa là do sân hận tạo thành. Tâm địa chúng ta đều là lửa; tâm địa của người Thế giới Cực Lạc là lưu ly, là mát mẻ, vậy liền thấy được hai thế giới không như nhau. Tại sao tâm địa của người Thế giới Cực Lạc mát mẻ vậy? Tâm người bên đó không có tham sân si. Tâm người Thế giới Cực Lạc là giới định huệ. Tâm người trên thế giới này của chúng ta là tham sân si, cho nên chiêu cảm hoàn cảnh y báo là lửa. Núi lửa bùng phát, các mảng lục địa trên bề mặt trái đất chuyển động, tạo thành tai nạn lớn cho toàn thế giới, lửa ở trong đất phun ra bên ngoài. Ngu si chiêu cảm đến nạn gió. Ở trong tâm chúng ta bất bình, bất bình thì chiêu cảm động đất. Phật ở trong Kinh nói cho chúng ta biết, nguyên nhân căn bản của tai nạn từ đâu mà ra. Đây là điểm mà ngày nay nhà khoa học vẫn chưa nghiên cứu đến. Khoa học chỉ giới hạn trong hiện tượng vật chất, không có nghiên cứu hiện tượng của tâm lý.
Vật chất do đâu mà có vậy? Là từ trong tâm biến hiện ra. Tông Pháp Tướng Duy Thức trong nhà Phật nói về điều này vô cùng thấu triệt. Bất kỳ một người nào, bất kỳ một động vật nào, mạng sống cũng đều liên kết thành một thể với tất cả chúng sanh trong hư không pháp giới, là liên quan mật thiết. Cho nên, sống chết không đáng sợ, cho dù chúng ta không may gặp phải tai nạn, tâm nhất định phải định, tuyệt đối không được hoảng loạn, lúc này là bước ngoặc quan trọng nhất, câu “A Di Đà Phật” không được quên. Nếu có thể ở trong khoảng một sát-na này, bạn không quên Phật hiệu, bạn không hề sợ hãi thì bạn nhất định được sanh Tịnh Độ. Đây là sự lựa chọn hàng đầu, sự lựa chọn thù thắng nhất, chúng ta phải biết. Ở trong tâm nếu có sự chuẩn bị này, trong mười pháp giới, chúng ta chọn pháp giới Phật. Vì vậy, tuyệt đối không được mảy may tham luyến thế pháp.
Chúng tôi ở trong các buổi giảng thường kính khuyên mọi người, phải làm người tốt thì mới có thể làm Phật, làm người ác là không tương ưng rồi. Người ác thì tương ưng với ba đường ác. Bắt đầu làm người tốt từ đâu vậy? Phải buông xả tự tư tự lợi, phải buông xả ái dục, phải buông xả thị dục (thị là ưa thích), phải buông xả ý niệm khống chế đối với tất cả người, việc, vật. Ý niệm còn không có thì bạn chắc chắn sẽ không có hành vi rồi. Ý niệm là mê hoặc, hành vi là tạo nghiệp. Nhất định phải buông xả hành vi chiếm hữu đối với tất cả người, việc, vật thì chúng ta vãng sanh Tịnh Độ thuận buồm xuôi gió, một mảy may chướng ngại cũng không có.
Tất cả tội nghiệp, chúng ta thấy trong Cảm Ứng Thiên giảng về ác báo nhiều như vậy, đây là nêu ví dụ thuyết minh. Chúng ta học rồi, suy nghĩ kỹ một chút, điều nào chúng ta không có phạm? Đã phạm lỗi lầm cực nặng mà tự mình thật sự không biết, đây gọi là mê hoặc điên đảo, gọi là ngu si. Cho nên chúng ta đoạn ác tu thiện, sửa chữa lỗi lầm, nhất định phải bắt đầu làm từ không lừa mình, không dối người. Trong Kinh Kim Cang Bát Nhã nói với chúng ta: “Tất cả pháp hữu vi, như mộng huyễn bọt bóng, như sương, như điện chớp”. Phật và đại Bồ-tát nhìn thấy chân tướng sự thật, cho nên tâm địa các Ngài thanh tịnh, không mảy may dính nhiễm. Đây là điểm chúng ta cần phải học tập.
Đời sống thường ngày đối nhân xử thế tiếp vật chỉ có một cái tâm thuần thiện, thuần là cái tâm làm lợi ích cho tất cả chúng sanh, thuần là hành vi lợi ích tất cả chúng sanh, tuyệt đối không cầu lợi ích cho bản thân. Nếu cầu lợi ích cho bản thân thì chính là tội lỗi. Những ác hạnh này tại sao chúng ta thảy đều có vậy? Ý nghĩ lợi ích bản thân chưa buông xả, cho nên gặp phải tai nạn, họ sẽ hoảng loạn, họ mong được sống, ý nghĩ tham sống sợ chết lập tức liền khởi lên. Bình thường niệm Phật, phát nguyện cầu sanh Tịnh Độ, đến thời khắc này thì quên sạch, bị hoảng loạn sợ hãi lấn áp rồi, Phật biến mất rồi. Công phu bình thường phải được rèn luyện từ ngay trong đời sống thường ngày. Đến khi nào đem ý nghĩ tự tư tự lợi đoạn hết, thật sự buông xả rồi thì đạo Bồ-đề của bạn liền thành tựu. Nếu như không buông được thì tất nhiên trong vô tình đều làm những việc tổn người, không lợi mình. Người thông thường hiểu lầm là tổn người sẽ có lợi cho mình, điều này chắc chắn là một sai lầm. Tổn hại người khác, mà bản thân chỉ có được một chút lợi trước mắt, nhưng quả báo không thể tưởng tượng. Nhân duyên quả báo, đây là định luật của thế xuất thế gian. Cho nên, nhà Phật lại nói: “Vạn pháp giai không, nhân quả bất không”. Bạn tạo nhân gì, bạn sẽ được quả báo như thế ấy. Nhân quả thông ba đời, có hiện báo, có sanh báo, có hậu báo. Sanh báo là quả báo của đời sau, hậu báo là đời thứ ba trở về sau nữa. Trong Kinh Phật nói rất rõ ràng: “Giả sử bách thiên kiếp, sở tác nghiệp bất vong, nhân duyên tụ hội thời, quả báo hoàn tự thọ” (Cho dù trăm ngàn kiếp, nghiệp đã tạo không mất, khi nhân duyên hội đủ, sẽ nhận lấy quả báo). Hiểu rõ chân tướng sự thật này, chúng ta mới biết thật sự phát tâm đoạn ác tu thiện. Không những là không có hành vi tổn hại người khác, mà ý nghĩ hại người cũng không có, thì tâm này mới thanh tịnh, mới chân thật là người thiện, người tu hành chân chánh.
Người chân tu hành không có người biết, cũng không có người tán thán, nhưng Phật Bồ-tát biết, quỷ thần biết, nhất định được Phật Bồ-tát hộ niệm. Những thiện thần hộ pháp sẽ giúp đỡ bạn, phù hộ bạn, bạn chắc chắn có thể tránh khỏi tai nạn. Người tu hành chân chánh, ở trong tâm không cầu tránh khỏi tai nạn. Tại sao không cầu vậy? Đây là vọng tưởng, là tạp niệm. Ở trong nhất tâm niệm Phật còn có cầu tránh khỏi tai nạn, vậy là không chuyên tâm, là xen tạp rồi, công phu không thuần. Có cầu chính là phan duyên, vô cầu là tùy duyên. Tai nạn đến rồi, có thể tránh khỏi hay không? Chú ý đến những việc đó làm gì? Không thể tránh khỏi thì tự mình thành tựu rồi. Có thể tránh khỏi thì giúp đỡ chúng sanh khổ nạn, quyết không phải vì bản thân. Vì bản thân mà mong cầu tránh tai nạn, đó là tâm luân hồi, không thể thoát khỏi quả báo luân hồi. Có thể may mắn tránh được, thân thể này vẫn còn thì phải lợi dụng thân thể này giúp đỡ người khác, không phải vì mình. Sống chết đều là vì chúng sanh, vãng sanh Thế giới Tây Phương Cực Lạc cũng là vì chúng sanh. Đi đến đó để làm gì vậy? Là để thành Phật. Thành Phật để làm gì? Phổ độ pháp giới chúng sanh. Tất cả đều là vì chúng sanh, không hề nghĩ vì mình, bản thân sống chết hay tai nạn không hề liên quan, vậy là bạn đã giải thoát rồi. Đây là Phật dạy chúng ta làm sao đối diện với sự thật, đối diện với đủ thứ tai nạn, biến cố trước mắt.
Nói thật, để đối diện với sự biến hóa của nghiệp nhân quả báo, bạn phải có trí huệ, phải có năng lực, phải có phương tiện thiện xảo. Những điều này đều phải dựa vào việc tu học lúc bình thường mà rèn luyện, mới có thể thành tựu. Điều quan trọng nhất là trước tiên phải tu bản thân cho tốt, thành tựu pháp thân, Bát-nhã, giải thoát của mình, sau đó mới có thể giúp đỡ tất cả chúng sanh khổ nạn. Ở trong lục đạo đều là chúng sanh khổ nạn. Không phải nói họ gặp phải tai nạn thì đây là khổ nạn. Trước khi chưa gặp tai nạn thì chúng ta phải phòng bị, tai nạn đến rồi thì không kịp nữa. Đạo phòng bị chính là phải chứng được pháp thân, Bát Nhã, giải thoát. Đây là sự phòng bị cứu cánh nhất, viên mãn nhất. Ba cái này liên kết với nhau, nhưng mà có độ khó của nó. Chứng pháp thân khó, khai trí huệ cũng khó. So sánh ba cái thì Bát-nhã và giải thoát là tương đối dễ dàng. Thật sự có thể được một chút giải thoát là công phu đã đắc lực rồi. Làm sao giải thoát? Buông xả. Giải thoát chính là tự tại. Bạn không buông xả thì bạn có khổ có nạn. Buông xả rồi thì không còn bị khổ nạn nữa, cho dù gặp phải cũng giống như chẳng có gì. Ai chịu buông xả? Chỉ có người thông đạt hiểu rõ đối với những đạo lý chân tướng sự thật này mới chịu buông xả. Cho nên, học Phật muốn biết công phu của họ thì xem mức độ buông xả của họ, họ buông xả được bao nhiêu. Đây là công phu chân thật. Buông xả giúp bạn khai trí huệ, giúp bạn thấy rõ. Đến khi thấy rõ, buông xả triệt để thì pháp thân hiện tiền ngay. Chúng ta ngày nay nói “nhìn thấu, buông xả”; nhìn thấu vẫn chưa đủ, buông xả cũng không đủ, cho nên vẫn gặp phải biết bao tai nạn, ở trong đời sống thường ngày không tự tại.
Ngạn ngữ có câu: “Việc bất như ý chiếm tám chín phần mười”. Tại sao bất như ý vậy? Tại sao chư Phật Bồ-tát các Ngài được như ý, một việc bất như ý các Ngài cũng không có? Chúng ta thì “việc bất như ý thường đa số”, nguyên nhân do đâu vậy? Tìm cho ra nguyên nhân và tiêu trừ hết nguyên nhân thì mọi việc như ý thôi. Chư Phật Bồ-tát thông minh, trong quá trình tu học, các Ngài biết tìm. Tìm ra, đây gọi là khai ngộ. Tiêu trừ nó, đây gọi là tu hành, là công phu. Chúng ta phải hiểu, phải học, phải chăm chỉ nỗ lực mà làm, hóa giải cái tai nạn này. Cho dù không thể hóa giải hoàn toàn, nhưng cũng khiến tai nạn này rút ngắn về mặt thời gian, giảm nhẹ về mức độ. Điều này có thể làm được. Người làm càng nhiều thì sức mạnh này sẽ càng lớn. Tại sao chúng ta làm như vậy sẽ có loại hiệu quả này? Trong Kinh Phật nói: “Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, đây là căn cứ lý luận. Hoa Nghiêm nói: “Hư không pháp giới, nhất thiết chúng sanh, duy tâm sở hiện, duy thức sở biến”, đây là lý luận cơ bản. Tương ưng với lý luận này, chúng ta sẽ sinh tín tâm. Chúng ta đoạn ác tu thiện, thật sự có thể giúp đỡ tất cả chúng sanh, người khác đoạn ác tu thiện cũng có thể giúp đỡ bản thân chúng ta, cho nên làm một cuộc chuyển đổi từ trên tâm địa. Tâm chuyển đổi rồi thì hoàn cảnh của chúng ta sẽ chuyển đổi. Thế giới Hoa Tạng, Thế giới Cực Lạc, người ở bên đó tâm tốt, cho nên cảm được quả báo vô cùng thù thắng. Chúng sanh của thế giới này mê hoặc điên đảo, tâm địa bất thiện, nên chiêu cảm biết bao tai nạn biến cố. Đạo lý là như vậy.
Trích trong:
THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Người giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không
Tập 56
Tâm Hướng Phật/St!