Bồ Tát thì không gặp may, chúng ta thì rất may, trong chốc lát liền gặp được pháp niệm Phật này, liền được thành tựu.
Nếu chúng ta được vãng sinh Cực Lạc đều được như vậy, đây gọi là báo đức, không phải tu đức. Báo đức này do bổn nguyện của Phật A-di-đà giúp đỡ. Nếu sinh đến nơi đó mà không có năng lực thì Phật A-di-đà không thành Phật, cho nên vừa sinh đến đó, năng lực này đều có đủ.
Vậy năng lực thần thông này bao lớn? Nó vượt qua các vị A-la-hán. Năng lực túc mạng thông và tha tâm thông của A-la-hán chỉ có thể biết đến trong vòng 500 kiếp, còn hơn 500 kiếp về trước thì không thể biết được, cho nên 500 kiếp về sau cũng không biết.
Cái biết còn có phạm vi, tuy nhiên phạm vi này không lớn. Thiên nhãn của Bồ-tát thì tùy theo cấp bậc địa vị của Bồ-tát đó. Năng lực thiên nhãn của Bồ-tát rộng hơn so với A-la-hán, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy được một đại thiên thế giới, một ngàn đại thiên thế giới. Chỉ có thiên nhãn của Như Lai mới có thể nhìn tận hư không khắp pháp giới, bao gồm tất cả cõi nước chư Phật, không nơi nào không thấy.
Vậy thì người sinh về thế giới Cực Lạc, năng lực thần thông này của họ cũng như Phật A-di-đà, lợi ích này có được quá lớn.
Tu các pháp môn khác phải đến bậc Bồ-tát Bát địa thì năng lực mới gần giống với Phật, nhưng phải tu đến ba A-tăng-kỳ kiếp. Còn chúng ta mới niệm Phật có vài năm, vãng sinh về thế giới Tây Phương Cực Lạc, năng lực liền giống như Bát địa, Cửu địa, Thập địa Bồ-tát.
Những vị Bồ-tát này khi nhìn thấy chúng ta ắt khó thể tin được, nhưng đây là sự thật. Khi đã thấu hiểu rồi không thể không bội phục. Các bạn quá gặp may rồi! Thật tuyệt vời!
Tu chỉ mấy ngày mà đạt được, các Ngài đã tu ba A-tăng-kỳ kiếp, khổ nhọc đến như vậy mới đạt được. Vì sao chúng ta mới trong chốc lát mà đạt được? Hơn nữa, điều chúng ta được còn thù thắng hơn, siêu việt hơn các Ngài, làm sao các Ngài không bội phục chứ!
Việc này, người thế tục thường nói, có người gặp may, có người không gặp may. Bồ-tát thì không gặp may, chúng ta thì rất may, trong chốc lát liền gặp được pháp niệm Phật này, liền được thành tựu. Cho nên, lời nguyện này chúng ta phải rất tỉ mỉ mà quán sát.
“Các chúng sinh sinh về cõi nước tôi”. Đây là pháp bình đẳng, tuyệt nhiên không có lựa chọn. Người sinh đến thế giới Hoa Tạng đương nhiên là Bồ-tát, địa vị đó rất cao. Chúng ta là phàm phu, sao có thể so sánh được? Tất cả chúng sinh chính là bao gồm mười pháp giới mà nói, tất cả đều bao gồm trong đó.
“Biết rõ vô lượng kiếp trước”, không giống các vị A-la-hán chỉ biết túc mạng trong 500 đời, còn những người sinh về thế giới Tây Phương Cực Lạc biết được túc mạng trong vô lượng kiếp. Cho nên, vừa sinh đến Tây Phương, cho dù hạ phẩm vãng sinh cũng được như vậy, vì trong lời nguyện của Ngài không có nói hạ phẩm là ngoại lệ, cũng không nói thượng phẩm thượng sinh có năng lực thần thông này. Vậy nói cách khác, hạ hạ phẩm vãng sinh cũng có năng lực này, đây mới là pháp bình đẳng.
Hiện tại, có rất nhiều người muốn biết đời trước của mình. Họ đi tìm những người có linh tánh, còn có một số thì dùng thuật thôi miên để biết việc đời trước, cũng chẳng qua chỉ biết được một đời, hai đời, đến đời thứ ba thì không biết nữa.
Sinh đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, đời quá khứ từ vô lượng kiếp đến nay, bạn đều biết được, hà tất phải tìm những phiền phức này. Huống chi trong xã hội ngày nay, những việc gạt người rất nhiều. Những người linh tánh đó nói với bạn việc đời trước chưa chắc thật, có lẽ tự mình đã lừa mà chính mình cũng không hề hay biết.
Khi đến thế giới Tây Phương, tự mình có thể biết hết được mọi việc, đời đời kiếp kiếp việc thiện việc ác mà mình đã làm đều biết rõ, biết trong quá khứ luân hồi ở nơi nào, đã ở qua thế giới nào v.v…, quyến thuộc trong nhà của chính mình, mình đều nhớ hết, đều tường tận.
Thấy rõ là thiên nhãn giống như Phật. Chỗ này Ngài nói không có giới hạn. Mười phương cõi nước, vô thượng vô biên thế giới, bạn đều xem thấy một cách tường tận, một cách thấu đáo.
Chúng ta thật đáng thương. Như ở phía dưới lầu 4 đây có rất nhiều người đang nghe kinh, chúng ta không thể nhìn thấy, nếu là người của thế giới Cực Lạc liền thấu hiểu, liền thấy một cách tường tận.
Chúng ta đang ngồi tại đây, trên địa cầu này, phía bên kia là nước Mỹ, người ta đang làm gì mình cũng không nhìn thấy được. Nơi thế giới Tây Phương, tất cả cõi nước chư Phật đều ở nơi trước mặt.
Chúng ta có khi trong lòng lo nghĩ, dính mắc đối với người thân của mình, người mình ưa thích thì niệm niệm không quên, hy vọng giúp đỡ họ. Chúng ta có tâm nguyện muốn giúp đỡ nhưng lại không có năng lực.
Bạn nên biết, đến thế giới Cực Lạc liền có năng lực này, thân bằng quyến thuộc của chúng ta, cho dù họ sinh ở cõi nào ta đều nhìn thấy, họ nói gì ta đều nghe được, tình hình của họ ta đều biết được tường tận, mỗi giờ mỗi phút đề có thể thị hiện đi giúp họ.
Thế nên, có trí tuệ chân thật, có năng lực rồi, tâm nguyện của chúng ta mới được xem là chân chánh, thực hiện trọn vẹn. Nếu không được vãng sinh, tâm nguyện của chúng ta xem như uổng mất, bạn sẽ không có được năng lực đó.
Nghe rõ là thiên nhĩ. Tất cả chúng sinh trong mười phương thế giới, họ nói những lời nói gì bạn cũng nghe được một cách rõ ràng, cho dù lời nói rất nhỏ cũng nghe được tường tận, thật là thần thông rất lớn.
Như trong truyện Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không mà đem so với họ còn thua kém xa. Tôn Ngộ Không mới chỉ có 72 phép thần thông, khi cân đẩu vân qua 10 vạn dặm, phải dùng không biết bao nhiêu lần cân đẩu vân mới tới nơi được. Người ở Cực Lạc không như vậy, chỉ một niệm là đã tới chỗ mình muốn tới, năng lực của Tôn Ngộ Không không thể so sánh được.
Ở Tây Phương có năng lực thần thông như thế nên trợ giúp rất lớn trong việc tu hành. Người thế gian sao có tham sân phiền não? Vì sao khỏi mê hoặc tạo nghiệp? Thật ra chính do mê lầm lẽ thật nhân quả, từ đó khởi lên những mê hoặc này nên mới tạo nghiệp. Nếu như chân tướng của sự thật này có thể thông đạt thấu suốt thì làm sao họ có thể sinh phiền não, làm sao có thể bị mê hoặc, làm sao có thể tạo nghiệp!
Cho nên, Phật A-di-đà ở thế giới Tây Phương Cực Lạc có những cơ cấu giáo dục thực tại, tạo ra tác dụng rất lớn. Phiền não tập khí của chúng ta có từ vô thỉ kiếp, chỉ cần đến Cực Lạc rồi đều được hoá giải. Tại sao vậy? Những việc trong quá khứ, hiện tại, vị lai, trong mười phương ba đời, tự mình biết được, đều nhìn thấy một cách tường tận, ở đây (so với chư Phật Như Lai ở nơi khác) giảm được thời gian giảng kinh nói pháp rất nhiều. Phương pháp này quả thật là sáng suốt tột cùng.
“Nếu không được như nguyện, thề không thành Chánh Giác”. Đức A-di-đà đã thành Phật rồi, chứng tỏ nguyện này đã được thành tựu.
Ở thế gian, có một số người nói có thần thông. Bạn có thể nói với họ rằng, việc này chẳng gì ghê lắm, vài năm nữa anh hãy xem tôi đây, anh làm sao có thể so được, đích thực như vậy.
Chúng ta biết được sự thật này, cho nên chăm chỉ niệm Phật vài năm vãng sinh liền có được, đó là đức năng thần thông của quả Địa thượng Như Lai, không phải Bồ-tát có thể so sánh được.
Những người ở thế giới Cực Lạc đều có những năng lực này, năng lực thần thông, đức năng đều đầy đủ. Tuyệt đối không phải trong những kinh Đại thừa khác nói, hay là dùng thiền định, dùng các phương pháp tu mà có thể được giống như họ.
Như đã nói, báo đức là Phật A-di-đà dùng ngàn ức tuổi tu học thành tựu viên mãn đã 5 kiếp, lấy đức năng này để giúp đỡ cho chúng ta. Lý thì vô cùng sâu rộng, sự thì kì diệu chẳng thể sánh, đạo lý phi thường vô kể, tuyệt nhiên không phải không có lý luận nương tựa. Chúng có lý luận nương tựa, chúng ta xem thấy đơn giản chỉ là thần thoại. Cho nên, pháp môn này là pháp môn khó tin, lý luận quá sâu. Ngay đến Bồ-tát Đẳng giác, nếu như không nhận được sự giúp đỡ của chư Phật Như Lai cũng chẳng thể hiểu được rõ ràng, cho nên có thể tin là việc không dễ dàng.
Trong kinh có nói, nếu có thể tin được là do thiện căn phước đức của vô lượng kiếp trong quá khứ đã huân tập. Nếu như không phải căn lành xưa của vô lượng kiếp chín muồi, hôm nay, cho dù bạn gặp được rồi cũng sẽ cho rằng tiểu thuyết để xem, xem lâu ngày bạn cũng không thể tin.
Cho nên, pháp môn này người thông thường không thể tin, không thể tiếp nhận. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đó là chuyện rất bình thường. Nếu họ vừa nghe liền tin, liền tiếp nhận, đây là việc rất không bình thường, đây đều là sự thật.
Hòa Thượng Tịnh Không giảng giải!
Thích Pháp Đăng dịch!