Hễ có một chuyện chưa buông xuống, đó chính là nghiệp chướng, quý vị đáng chịu quả báo như thế nào vẫn phải chịu như vậy. Vì thế, buông xuống tốt đẹp lắm.
Lại thưa cùng quý vị, đối với chuyện nghiên cứu Kinh Luận Đại Thừa, chúng ta đều phải tiêu cực, vì sao?
Tuy Kinh Luận rất hay, nhưng quá nhiều. Chẳng kịp nữa, chúng ta thảy đều buông xuống. Chúng ta niệm Kinh chỉ niệm Kinh A Di Đà, hoặc chỉ niệm Kinh Vô Lượng Thọ là được rồi, quý vị chẳng biết lợi ích do niệm Kinh này.
Quán Kinh dạy chúng ta đọc tụng Đại Thừa. Trong ba thứ phước báo như Quán Kinh đã giảng, điều thứ ba là phát Bồ Đề tâm, tin sâu nhân quả, đọc tụng Đại Thừa, khuyến tấn hành giả, đó là vô lượng vô biên phước báo.
Đọc tụng Đại Thừa là đọc gì? Chính là đọc Kinh Vô Lượng Thọ, đọc Kinh Di Đà, hoặc đọc Chú Giải Kinh Di Đà, đều được. Quý vị mỗi ngày niệm một tiếng, sẽ có lợi ích vô cùng to lớn, niệm một tiếng giống như đem bộ phim về Tây Phương Cực Lạc Thế Giới chiếu trong tâm quý vị một lần.
Chiếu phim mỗi ngày, sau này, bất tri bất giác tâm của quý vị toàn là cảnh giới Tây Phương Cực Lạc Thế Giới, bất tri bất giác dưỡng thành. Kinh Lăng Nghiêm gọi sự dưỡng thành ấy là ức Phật, chúng ta thường tưởng Phật, miệng Niệm Phật.
Ức Phật, niệm Phật, hiện tiền, đương lai, tất định kiến Phật nhớ Phật, niệm Phật, hiện tiền, tương lai, nhất định thấy Phật, đấy là công đức chẳng thể nghĩ bàn. Do vậy, Kinh khác chẳng cần niệm, vì sao?
Không còn kịp. Tôi cảm thấy thời gian tốt đẹp, nay chúng ta ấn định thời gian, bảy năm, bảy năm nhất định có thể niệm đến công phu thành phiến, nhất tâm bất loạn. Nói cách khác, quyết định có thể tự tại Vãng Sanh.
Khi Vãng Sanh chớ nên bị bệnh, giống như các vị Đại Đức xưa nay, đứng mất, ngồi tịch, ra đi trong lúc cười nói, tự tại lắm. Làm được chăng?
Thưa quý vị, ai cũng đều làm được, chỉ sợ quý vị chẳng chịu làm. Có lẽ quý vị hoài nghi, rất nhiều người xuất gia niệm Phật cả đời, tới cuối cùng vẫn ngã bệnh, vẫn chết rất đau đớn, làm sao ta có thể ra đi tự tại được?
Quý vị chẳng hiểu: Những vị xuất gia ấy niệm Phật suốt đời, nhưng trong lẫn ngoài đều chẳng buông xuống, cho nên họ mới bị bệnh, mới đau khổ. Quý vị thảy đều buông xuống, còn có gì đau khổ nữa?
Chẳng có. Toàn bộ nghiệp chướng tiêu hết. Hễ có một chuyện chưa buông xuống, đó chính là nghiệp chướng, quý vị đáng chịu quả báo như thế nào vẫn phải chịu như vậy. Vì thế, buông xuống tốt đẹp lắm.
Nam Mô A Di Đà Phật!
Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không!
Tâm Hướng Phật/St!