Tâm Hướng Phật
Luân Hồi

Quả báo đọa địa ngục treo ngược – Địa ngục du ký

Người trần thế, luân thường đảo ngược, đạo đức đồi bại, trò khinh thầy không phân biệt ngũ luân, cho nên những tội hồn này bị giam tại ngục treo ngược.

Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 9 tháng 11 năm bính Thìn (1976)

Thơ

Thi Lâm biến dã dục chiêu hồn
Ố huyết thành hà nhiễm thảo căn
Đảo trí luân thường hình đảo điếu
Di lưu nghiệt họa báo nhi tôn.

Dịch

Đầy nội rừng thây muốn gọi hồn
Tràn sông ngập cỏ máu nhơ tuôn
Luân thường đảo lộn thân treo ngược
Mầm họa để dành báo cháu con.

Tế Phật: Giữa mùa đông giá, vô cùng lạnh buốt, nhà giàu sửa soạn lò sưởi, củi đốt, mình mặc áo lông, áo da cừu, ăn đồ đun nóng trên bếp lửa. Nhìn lại nhà nghèo, ai nấy áo lạnh mỏng manh, hai hàm răng trong miệng đánh vào nhau nghe côm cốp, muôn phần thê lương. Kiếp trước không tu, kiếp này chìm nổi, mùa đông tới thân lạnh lẽo. Mong những ai no cơm ấm áo ở cõi đời này phải có tinh thần cứu giúp những kẻ nghèo đói khốn cùng, phải tu nhân tích đức để kiếp sau được phúc báo dồi dào, nếu không phúc sẽ hết, kiếp sau phải đầu thai vào gia đình nghèo khổ. Kẻ có trí tuệ, giỏi lo toan không thể không trù tính trước. Bữa nay sửa soạn dạo âm phủ, Dương Sinh mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành…

Tế Phật: Đã tới nơi, Dương Sinh mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Ái chà, tiếng kêu khóc thảm thương từ đàng trước vọng lại, giống hệt tiếng heo kêu lúc bị đồ tể trói, khênh ra chọc tiết ở làng quê.

Tế Phật: Không được nhiều lời, phía trước Ngục Quan cùng Tướng Quân đã tới, mau tới đón chào.

Dương Sinh: Kính chào Ngục Quan cùng Tướng Quân. Tôi và Tế Phật phụng chỉ dạo địa ngục viết sách Địa Ngục Du Kí để khuyên đời, xin chỉ giáo nhiều cho.

Ngục Quan: Miễn lễ, từ lâu tôi đã ngưỡng mộ danh lớn Thánh Hiền Đường. Quý Thánh Hiền Đường phò thánh giáo mở rộng đạo, ấn tống kinh hay, sách quý dạy điều thiện để phổ độ chúng sinh, khuyên răn giáo hóa tinh thần người đời, khiến rung chuyển cả ba cõi, đã thức tỉnh được biết bao kẻ liều mạng, mê lầm, công lao hỗ trợ luật pháp khiếm khuyết ở thế gian thật là to lớn. Bữa nay có duyên gặp gỡ, mời Tế Phật cùng Dương Sinh theo tôi vào trong ngục tham quan.

Dương Sinh: Đa tạ. A! Thì ra đây là Địa Ngục Treo Ngược, trên cửa có bảng đề rõ ràng.

Tế Phật: Đúng đấy, bữa nay chúng ta dạo thăm Địa Ngục Treo Ngược, mau theo Ngục Quan cùng Tướng Quân vào trong ngục.

Dương Sinh: Hàng loạt tiếng kêu than như tiếng khóc đám ma, trong ngục là một bãi đất rộng trên mặt hãy còn máu đỏ tươi nhuộm đẫm cỏ.

Ngục Quan: Đây là Địa Ngục Treo Ngược thuộc quyền cai quản của Đệ Tam Điện.

Dương Sinh: Cảnh hành hình ở trên sân cỏ rộng hiện ra trước mắt, những trụ sắt trồng thành hàng, trên đầu có căng dây, tất cả tội hồn đều bị treo ngược. Dây thép cứng xuyên qua lòng bàn chân, đầu thòng xuống đất, máu tươi ở chân phọt ra, giãy giụa, kêu gào. Nhưng càng giãy càng đau đớn. Có kẻ bảy lỗ đều chảy máu, im lìm bất động. Tội hồn ở trên cột giống hệt mì sợi đem phơi nắng. Xin hỏi Ngục Quan tại sao các tội hồn đều phải chịu hình phạt này?

Ngục Quan: Người trần thế, luân thường đảo ngược, đạo đức đồi bại, trò khinh thầy không phân biệt ngũ luân, cho nên những tội hồn bị giam tại ngục này ngày một nhiều. Mấy tội hồn bị phạt máu tươi nhỏ giọt xuống đất làm mọc lên thứ nấm màu đỏ. Vì máu đỏ tươi tưới xuống đất lâu ngày tự nhiên sinh ra loại nấm màu đỏ mà dương gian hiện cũng có trồng. Huyết dịch của tội hồn nhơ bẩn sinh ra vi khuẩn sau đó mọc thành nấm vậy.

Dương Sinh: Mùi tanh xông vào mũi, khó chịu quá, chỉ muốn mửa.

Tế Phật: Hãy trấn tỉnh tinh thần, để tránh phương hại tới nhiệm vụ viết sách.

Ngục Quan: Tôi kêu vài tội hồn tới kể lại rành mạch trường hợp phạm tội của họ để Dương Sinh nghe.

Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan.

Ngục Quan: Tướng Quân hãy hạ một tội hồn đang treo ngược trước mặt xuống để nó thuật lại tình trạng đã phạm tội cho Dương Sinh nghe.

Tướng Quân: Tuân lệnh… Đã hạ tội hồn xuống rồi.

Dương Sinh: Xin hỏi tội hồn, vì cớ chi mà bị treo ngược giữa chốn gió lạnh lùa thổi này?

Tội Hồn: Ối chà chà, tôi đau đớn quá, hai chân đứng không vững, đau nhức lắm, bị treo ngược ruột gan cơ hồ muốn ói luôn ra. Tôi lúc còn sống cư ngụ tại Đài Nam, nhân chú tôi không có con, từ bé tôi đã rời nhà tới ở với chú, nhận chú làm cha, được chú nuôi cho tới khi khôn lớn, học hết bậc trung học. Vì chú tôi mở công ti bách hóa, lại chỉ có tôi là con trai duy nhất, cho nên chú tôi rất thương mến tôi, do đó những nghiệp vụ của công ti chú tôi giao cho tôi toàn quyền lo liệu. Tới năm tôi 37 tuổi, có người láng giềng mách cho hay là tôi không phải con đẻ của chú tôi, lòng tôi liền nẩy sinh ý muốn trở về sống với cha mẹ ruột mình thì hay hơn. Từ đó tôi lén lút chuyển tiền bạc về nhà cha mẹ đẻ. Cha tôi thấy vậy cũng không ngăn cản, tôi còn đem hàng hóa giá trị của công ti bán hết đi cùng biên thêm một số chi phiếu, sau đó bỏ nhà chú trở về nhà cha mẹ ruột lo hưởng thụ vinh hoa phú quý. Khi rõ được sự tình chú tôi nghiến răng trợn mắt, bầm gan tím ruột, chửi Trời trách đất. Chi phiếu tới kì hạn không tiền bảo chứng, các chủ nợ rần rần kéo tới cửa đòi tiền, vì chú tôi đứng tên trương chủ; do đó phần bị bức bách, phần không có cách nào giải quyết nên đành nuốt hận tự tử. Hồn chú tôi tới âm phủ liền tố cáo tội của cha con tôi với Diêm Vương. Diêm Vương liền thụ lí án này. Chú tôi mất được một năm thì cha con tôi bị bệnh ma nhập vào thân, đã tiêu phá hết tiền của, bệnh lại nhập vào tim phổi nên cả hai đều thác. Hồn cha con tôi xuống tới âm phủ mới biết là đã bị giảm bớt tuổi thọ. Tam Điện Minh Vương quá giận phán đày tôi vào Địa Ngục Treo Ngược. Nghe nói cha đẻ tôi cũng bị xử đày nơi ngục khác để chịu hình phạt.

Ngục Quan: Quân súc sanh ngược ngạo, mi được chú nuôi nấng khôn lớn, không biết đền ơn, nửa đường thay lòng đổi dạ, đảo ngược luân thường đến nỗi phải xử đày ngục này để thụ hình, còn nói năng gì nữa? Tướng Quân hãy áp giải nó đi hành hình, cởi trói thả hai tội hồn phía trái xuống để nó khai tội với Dương Thiện Sinh hầu chép vào sách Địa Ngục Du Kí.

Tướng Quân: Tuân lệnh… Đã dẫn tội hồn tới.

Ngục Quan: Mau khai hết tội mà mi đã phạm lúc còn sống cho Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở dương gian nghe.

Tội Hồn: Tôi hiện tại muôn phần thống khổ! Hàng ngày chịu hình phạt treo ngược, có miệng mà như câm, hai mắt muốn lòi tròng. Lúc còn sống tôi ngụ ở Đài Trung, đã có gia đình còn kết giao với một thiếu nữ, lén lút sống chung với nhau, lần lần bị bại lộ, thiếu nữ đó không cha, chỉ có một bà mẹ cô đơn, tuổi đã ngoài bốn mươi mà nhan sắc còn mặn mà. Tôi thường mượn cớ này cớ nọ lui tới nhà bà, dùng lời đường mật quyến rũ, bà liền bị tôi mê hoặc rồi thất tiết vì tôi, ngựa quen đường cũ, lui tới gặp gỡ hoài, cuối cùng ăn ở với nhau công khai, hưởng thụ mọi khoái lạc. Vì quá sung sướng thành lóa mắt không tự biết kềm chế bớt. Cuối cùng bị tai nạn xe hơi, thân thể nát bấy, hồn bất tỉnh. Trong lúc hôn mê quỷ đầu trâu mặt ngựa mang chĩa sắt, xích sắt tới áp giải xuống âm phủ, khi tới trước đài gương soi ác nghiệp, những hành vi xấu xa bẩn thỉu trước đây hiện rõ lại nguyên hình, thẹn nhục tới nổi chẳng còn dám ngó mặt một ai. Minh Vương quá giận dữ liền xử đày tôi vào Địa Ngục Treo Ngược với thời gian là ba mươi năm, hiện thời tôi mới chịu tội được hai năm, như vậy còn quá lâu, không biết tới bao giờ mới dứt khổ?

Ngục Quan: Quân súc sinh, mi chẳng khác gì gà chó, cha mẹ không nhìn, tội gian dâm là tội đứng đầu muôn nghiệp ác. Mi gian dâm với con gái nhà người ta là tội lớn, đã không tự biết lại còn làm tới, phá hoại thêm tiết hạnh của người quả phụ, gian dâm cả mẹ lẫn con, tội mi đáng chết. Sau khi thụ hình ở ngục này, mi còn bị đày tiếp tại ngục A Tì, vĩnh viễn không được đầu thai.

Tế Phật: Không gìn giữ ngũ luân, làm bại hoại đạo đức, người đời nếu như không tôn kính thầy, dùng lời xấc xược đối với người trên, không hiếu thảo với cha mẹ, gian dâm với cả hai mẹ con mà bị xử phạt đày ở Ngục Treo Ngược này kể cũng còn là nhẹ, phải đày xuống Ngục A tì mới là chỗ chôn thân. Người đời mau sớm tỉnh ngộ, để sau khi chết khỏi phải đày xuống ngục này. Bữa nay thời giờ đã cận, thầy trò chúng ta sửa soạn phải trở về.

Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan cùng Tướng Quân đã mở đường khai lối, chúng tôi phải trở lại Thánh Hiền Đường, xin từ giã hai vị Tiên Quan.

Ngục Quan: Miễn lễ, có chỗ nào sơ xuất xin Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh lượng thứ cho.

Tế Phật: Xin đứng khách sáo. Dương Sinh mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

Trích: Địa Ngục Du Ký – Hồi Mười Tám: Dạo Địa Ngục Treo Ngược!

Bài viết cùng chuyên mục

Vòng luân hồi của đời người: Vì sao chúng ta phải sợ luân hồi?

Định Tuệ

Con người có kiếp sau không? Làm sao biết có kiếp trước kiếp sau?

Định Tuệ

Địa ngục có thật không? Sự trừng phạt của địa ngục như thế nào?

Định Tuệ

Địa ngục Vô gián là gì? Những tội báo bị đày xuống địa ngục Vô gián

Định Tuệ

Tái sanh là gì? Như thế nào gọi là Tái sanh?

Định Tuệ

Sáu lần du hành địa ngục

Định Tuệ

Đầu thai là gì? Đầu thai chuyển kiếp có thật không?

Định Tuệ

Ánh sáng màu sắc thấy ở giai đoạn Thân Trung Ấm

Định Tuệ

Nhìn thấy chó mèo chết đột ngột, người chết do tai nạn nên làm gì?

Định Tuệ

Viết Bình Luận