Đa số người chết đều có triệu chứng báo trước, sau đó mới ngã bệnh. Nếu như số đã tới lúc chết thì chẳng khác nào cây sắp đổ…
Phật sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 10 năm Đinh Tị (1977)
Thơ
Thế sự phân phân chúc ảnh vi
Hàn lưu tối phạ vũ phi phi
Thân tình nhất đáng trường tương biệt
Mộng lí tần hô bất đắc quy.
Dịch
Sự đời hư ảo tựa đèn lòa
Đã hãi lạnh tràn lại sợ mưa
Một sớm người thân chia mấy ngã
Trong mơ réo gọi chẳng quay về.
Tế Phật: Nhân Hoàng Văn Đạt chồng nàng Lai Sanh Khoan là tín hữu của quý đường vừa thác trưa hôm nay đã khiến ta động lòng thương cảm cho cuộc sống của con người thật là quá ngắn ngủi. Mọi việc ở đời há cần phải sử dụng mưu chước? Ba tấc khí hít thở Trời ban cho để dùng, một sớm đổi thay mọi sự chấm dứt. Tiền bạc, con cháu có còn không? Nhà cửa phòng ốc chỉ là mượn đỡ c ủa con cháu tạm trú ít ngày, rồi sau khi thác chúng đem chôn nơi sườn núi hay bãi hoang đồng vắng, khi tới đó thì thử h ỏi còn được những gì?
Dương Sinh: Bạch ân sư, sau khi thác thì Hoàng tiên sinh sẽ vãng sinh cõi nào?
Tế Phật: Đường đi mờ mịt, năm tháng âm u, đó là chỗ mà người đời ai ai cũng phải đi tới. Mình nay viết sách Địa Ngục Du Kí chính là làm cái công việc tiết lộ những bí mật sau khi chết vậy.
Dương Sinh: Thật quá hay, đó là một vấn đề lớn, người đời chỉ biết là sau khi chết thì phải xuống địa ngục, còn không rõ cái cảnh tượng đó ra sao, kính xin ân sư giảng giải rõ ràng rành mạch cho.
Tế Phật: Có thể được, con hãy lên đài sen, ta sẽ chỉ dẫn cho con được tỏ tường.
Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, kính mời ân sư lên đường…
Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Chốn này con đã từng qua lại.
Tế Phật: Đúng đấy, con hãy nhìn thi hài Hoàng Văn Đạt đặt nằm trên linh sàng, phía trước là ban tụng niệm của Thánh Hiền Đường, đang chuẩn bị tụng kinh cầu hồn. Con cái Hoàng Văn Đạt đều lộ vẻ đau khổ khôn cùng.
Dương Sinh: Thưa tại sao chỉ nhìn thấy nhục thể, không nhìn thấy linh hồn?
Tế Phật: Con hãy mau lên đài sen, ta sẽ đem con tới miếu Thành Hoàng để xem kết quả.
Dương Sinh: Thưa con đã sửa soạn xong, mời ân sư lên đường…
Tế Phật: Đã tới.
Dương Sinh: Miếu Thành Hoàng người tụ tập rất đông, binh mã đi đi lại lại, cảnh này người phàm chẳng thể nhìn thấy được.
Tế Phật: Mình hãy vào trong lễ ra mắt Thành Hoàng.
Thành Hoàng: Hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh, có điều chi cần chỉ giáo khiến Phật Sống phải lao nhọc thân hành tới đây?
Tế Phật: Nhân đấng phu quân của vị nữ phó chủ Thánh Hiền Đường qua đời, lại nhân bản đường phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Kí để giải bày tình cảnh sau khi người ta chết ra sao? Do đó chúng tôi mới đặc biệt tới đây tìm hiểu.
Thành Hoàng: Hoan nghênh, hoan nghênh, mời hai vị hãy ngồi nghỉ mệt. Tướng Quân đâu hãy mau dâng trà.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh… mời hai vị dùng trà.
Dương Sinh: Đa tạ, xin hỏi Thành Hoàng, quý điện chuyên lo phần vụ gì?
Thành Hoàng: Bản điện là Đài Trung Thành Hoàng, cai quản phàm nhân ở Trung Thị, phụ trách kiểm soát các nghiệp vụ. Người đời phần lớn không rõ chức vụ của Thành Hoàng, Thành Hoàng giống như cảnh sát cuộc trên dương gian, chuyên môn phụ trách cảnh cáo ngăn ngừa cùng theo dõi quan sát những hành động của thế nhân. Phúc Đức Chính Thần Miếu cũng phụ trách một công tác nhưng Thành Hoàng chủ quản, chia trên dưới phụ trách. Phàm người đời tới lúc tuổi thọ hết thì âm binh cõi âm được lệnh tới họp tại bản điện, sau đó cùng tới chỗ Phúc Đức Chính Thần nơi bản đường rồi hội đồng mới tới nhà phàm nhân dẫn người đi.
Dương Sinh: Tôi còn nhiều nghi vấn muốn được Thành Hoàng chỉ dạy, như việc âm binh đối xử với người thiện kẻ ác khi tới dẫn họ đi thì cách thức ra sao?
Thành Hoàng: Như âm sai tướng quân Ngưu Mã hay quỷ sứ vô thường Hắc Bạch, mỗi khi tới nhà người thiện chỉ cần vỗ một cái vào mình người phàm, khiến họ thất thần hôn mê rồi dẫn đi. Còn đối với kẻ ác thì dùng tay tra khảo đánh đập hoặc cột trói giống như trên dương gian khi bắt kẻ phạm tội vậy. Sau đó dẫn giải tới miếu Thành Hoàng để khai báo tên tuổi cùng lí lịch để ghi vào sổ bộ quỷ.
Dương Sinh: Còn người lương thiện cùng tu đạo không được ưu đãi gì sao?
Thành Hoàng: Có chứ, nếu tại thế mà làm nhiều việc thiện, tích được nhiều công nơi âm phủ thì âm binh chỉ tới miếu Thành Hoàng cho biết lệnh triệu người, sau đó Phúc Thần sẽ đích thân dẫn về âm phủ. Nếu như người có công lao lớn đối với đạo, được nhiều tín hữu tôn làm ân sư, xuống địa ngục được lo liệu các việc hoặc tới Tiêu Dương Quan để khảo nghiệm. Còn người đã chứng đạo được dẫn thẳng lên Trời.
Dương Sinh: Thưa tín ngưỡng tôn giáo khác nhau thì phương thức về Trời có khác không?
Thành Hoàng: Tôn giáo tuy có bất đồng nhưng cái lí đạo thì là một, muốn siêu thăng thượng giới ắt tại thế phải thực hành được trung đạo, bất thiên bất chấp. Còn không hành trình thăng thiên của họ sẽ gặp trở ngại, chẳng thể thực hiện được tự do.
Tế Phật: Thành Hoàng nói rất đúng, thế nhân tu đạo tối kị cố chấp, bài xích công kích và tự cao. Nếu như phạm vào những điều đó thì tâm trở thành động loạn, hiếu thắng mất quân bình sẽ bị đày xuống địa ngục để rèn luyện lại.
Dương Sinh: Xin hỏi Thành Hoàng hồn Hoàng tiên sinh hiện giờ ở đâu?
Thành Hoàng: Để tôi dẫn vô trong sẽ thấy.
Dương Sinh: Hoàng tiên sinh đang ngồi trong một căn nhà thiết trí giống như một giáo đường, chỉ có năm sáu người ở trong. Tiên sinh ngồi trên ghế hướng về D ương Sinh gật đầu chào, không rõ tôi có thể đàm đạo với tiên sinh được không?
Thành Hoàng: Được lắm.
Dương Sinh: Hoàng tiên sinh, ông khỏe chứ?
Hồn Hoàng: Cảm ơn bạn đã có lòng nhớ tới tôi, ối chao ôi! Ối chao ôi!…
Dương Sinh: Hoàng tiên sinh lúc này chỉ còn biết nhỏ lệ ngơ ngẩn nhìn tôi, chẳng nói được lời nói.
Tế Phật: Văn Đạt! Ngươi chớ bi thương, con cái đã trưởng thành, lại đều có vợ hiền con thảo, cớ sao còn quá lo lắng như vậy?
Dương Sinh: Hoàng tiên sinh nghe xong khóc càng dữ hơn.
Tế Phật: Hãy nhìn lại xem, đời người như khách qua đường, chỉ dạo qua coi cho biết, chớ sao lại quyến luyến quá đỗi như vậy?
Hồn Hoàng: Đa tạ Phật Sống Tế Công đã khuyên giải, tôi hi vọng Ngài có thể thay thế tôi mà dạy dỗ con cháu tôi để chúng ngoan ngoãn tu đạo, luôn tới Thánh Hiền Đường công quả. Còn tôi nay đã lìa đời, nhân được vợ tôi tên Khoan có nhiều âm đức, cho nên Phúc Thần cùng Thành Hoàng mới lấy lễ mà đối xử với tôi, song lòng tôi vẫn còn sầu tủi…
Dương Sinh: Xin Hoàng tiên sinh hãy bình tĩnh lại đi, Tế Phật cũng đã nói nhiều rồi. Đường trần tuy hết song thánh đạo vẫn còn có thể hành, chớ quá buồn rầu.
Hồn Hoàng: Chỉ tiếc lúc sinh tiền không tới Thánh Hiền Đường công quả cho thật nhiều. Ôi! Đa tạ Dương Sinh cùng các tín hữu nhân đức của Thánh Hiền Đường đã có lòng nhớ tới tôi….
Tế Phật: Vì thời giờ có hạn, chẳng được nói nhiều, chúng tôi còn phải tới Biện Công Sảnh, để hỏi han thêm.
Thành Hoàng: Mời hai vị tới Biện Công Sảnh phía trước đàm đạo…. Mời ngồi, Dương Thiện Sinh còn có nghi vấn nào không?
Dương Sinh: Đối với tình cảnh của người chết, người ta từng hỏi tôi nhiều câu hỏi mà tôi chưa trả l ời được, vậy mong Thành Hoàng chỉ giáo cho tôi.
Thành Hoàng: Chớ khách sáo, có những nghi vấn gì cứ việc hỏi, lại có cả Tế Phật ở đây, nếu như có đều chi không rõ, ngài cũng có thể giải thích cho.
Dương Sinh: Kẻ chết sau khi hồn phách rời bỏ xác thân thì sẽ ra sao?
Thành Hoàng: Đa số người chết đều có triệu chứng báo trước, sau đó mới ngã bệnh. Nếu như số đã tới lúc chết thì chẳng khác nào cây sắp đổ, trước tiên lá úa vàng rồi rụng, thân khô mục gặp trận gió lớn đổ xuống. Người ta lúc sinh âm phủ đã ghi vào sổ bộ. Sổ bộ của người cũng giống như một cái cây, nên luôn luôn hiện rõ ở chốn âm phủ. Nếu như khi cái cây đó có biến đổi tức là sinh mệnh của người đời sắp hết. Quan viên ở âm phủ cứ việc mở sổ bộ sinh tử ra coi. Khi tới giờ thì quỷ Vô Thường sẽ lên dương thế triệu kẻ đi. Lúc quỷ Vô Thường tới ắt cây khô mục đổ và được gọi là tử vong. Hồn phách nhập vào thân xác người ta ít chục năm như cây tiếp cành, nay rời bỏ thể xác thì như cành cây lột vỏ, như con rùa lột xác, cảm thấy rất đau khổ. Xem tình cảnh lúc chết chẳng ai giống ai, có người nghiến răng cắn lợi, phùng má trợn mắt, vẻ mặt hoàn toàn đổi khác, đó là tình trạng của kẻ gian truân khổ hận, nguyên nhân đều do nghiệp chướng quá nặng, cho nên giờ phút lâm chung mới ngang trái như vậy. Còn nếu vẻ mặt bình thản giống như khi nằm ngủ thì sống cũng như chết hồn phách đều được an lành. Lúc chết mà vẻ mặt thản nhiên tức là cái tâm thiện đức được biểu lộ ra.
Tế Phật: Người ta có khi ngừng hô hấp chưa hẳn là đã chết. Cứ l ấy bình điện làm tỉ dụ, nếu đốt đèn mà đèn không cháy thì chưa hẳn là điện năng trong bình hết sạch, mà chỉ vì quá yếu cho nên không thể phát quang được. Con người khi đình chỉ hô hấp nếu ở trạng thái ngừng nghỉ hạn chế thì hồn phách hay thần thức lúc đó chưa hoàn toàn thoát ra, hơi thở lúc đó mong manh như dây tơ. Vì chấp trước cái ngã tướng của mình cho nên bị ràng buộc níu kéo. Người chết mà tâm chưa chết, như ảo như mộng tri giác đều tỏ tường, có điều có miệng mà không nói được. Trong giờ khắc đó, con cháu nên khuyên bảo, an ủi, nói nhỏ nhẹ bên tai người chết là: “Nên buông bỏ phàm tâm đi, bỏ hết tất cả mọi dây tình trần thế, chỉ nghĩ tới việc thiện ngoài ra không nên nghĩ gì khác nữa”. Có như vậy mới mong giúp đỡ được cho kẻ đó yên tâm trên đoạn đường xuống suối vàng, tránh được sự lưu luyến, thoát được sự khổ đau. Nếu người tin Phật thì niệm Nam Mô A Di Đà Phật, tin đạo thì niệm Thánh hiệu Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn. Cứ tùy theo tín ngưỡng mà niệm, vì Tiên Phật Thánh đều ở trên Trời cả. Nếu tụng niệm như vậy thì đều khiến cho linh hồn kẻ quá vãng được phiêu diêu an lạc, không còn sợ hãi con đường xuống suối vàng, bởi vì người chết lúc này tâm thần hoảng hốt như người đi đêm vậy. Nếu lấy Tiên Phật Thánh hiệu mà hô to kêu lớn thì có thể giúp kẻ chết thêm đảm lược, khí nguyên linh đã được ổn định thì linh hồn hẳn là bớt đau khổ. Trong thời gian cư tang thì con trai, con gái trên dương thế nên trai giới, giữ mình cho thanh tịnh sạch sẽ, cấm rượu thịt, dâm dục để có thể nhờ Thành Hoàng tâu với Minh Vương thì sẽ được giảm khinh những tội phạm lúc sinh tiền. Điểm này con cháu không thể coi thường được, đó cũng là phương cách để báo đền ơn đức cho cha mẹ. Bữa nay đã tới giờ, chúng tôi phải sửa soạn để trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Xin ân sư hãy khoan một chút. Không rõ Hoàng tiên sinh sẽ tới đâu?
Thành Hoàng: Vì thụ lãnh lời tâu quý giá của Văn Hoành Thánh Đế thuộc Thánh Hiền Đường nên hồn nhập âm phủ, bữa sau sẽ c ăn cứ theo công trạng và lỗi lầm mà xét xử.
Tế Phật: Đối với việc này Dương Sinh chớ hỏi nhiều, tình trạng vẫn còn trong vòng giữ kín. Hãy chuẩn bị trở lại Thánh Hiền Đường.
Thành Hoàng: Ra lệnh cho các vị Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề để đưa tiễn khách.
Dương Sinh: Xin đa tạ Thành Hoàng. Kính mời ân sư trở lại Thánh Hiền Đường.
Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen hồn phách nhập thể xác.
ÔNG TÁM GIẢNG:
Hôm nay chúng ta đọc đến đây và đã cảm thấy con người ở thế gian trong một cuộc sống tạm, không nên si mê quá nhiều, luyến tiếc quá nhiều mà tới giờ phút lâm chung là khổ, khó ra đi. Hiểu rõ cuộc đời là tạm, nơi đây là bãi trường thi đang dạy dỗ và giáo dục chúng ta hướng thượng.
Trước khi hướng thượng thì phải học hướng hạ, là học trược. Tuổi trẻ ai cũng học trược, học trược rồi mới thấy rõ chán chường và từ bỏ nó ra đi. Khi trong tâm thức chúng ta dứt khoát được, thấy đây là cõi tạm, cần sửa chữa mình để tiến về cõi thanh thì càng lo tu học nhiều hơn. Tu học là phải chọn một đường hướng rõ rệt, cái đường hướng khứ trược lưu thanh mới sớm thức. Cái đường hướng ỷ lại bo bo, vô thánh hiền thì cũng không được. Chúng ta phải dầy công tu hướng thượng thì Bề Trên luôn luôn săn sóc chúng ta. Còn đối với những người ỷ lại, học đạo chưa thông, biến đạo, sửa đạo, cải đạo. Những cái tội đó vô cùng, vì thức của chúng ta không hiểu nổi, hiểu được một mặt không hiểu được hai mặt mà dám đi sửa đạo là nguy hại vô cùng.
Những người đã có kinh nghiệm đã đi trước đã cho chúng ta thấy, do sự dày công của chính mình mà thành đạt, chứ không ai giúp mình hết. Muốn có sự trì chí phải qua đâu chứng minh sự kiên nhẫn của chúng ta? Phải qua những sự thử thách, thử thách nhiều chừng nào, niềm tin chúng ta vững chắc và đi trong thanh tịnh. Đi tới là chúng ta sẽ thành đạt, thần thánh sẽ chứng minh cho chúng ta. Tấm lòng thành tu học nhứt tâm, nhứt quyết giải thoát để độ ta, sửa ta và ảnh hưởng chúng sanh, chớ không dạy. Không nên nói rằng tôi dạy chúng sanh. Không có quyền dạy.
Hoàn cảnh là ân sư. Hàng ngày hàng giờ hàng phút đã dạy tâm linh, nhưng mà tâm linh không chừa. Muốn lấn áp hoàn cảnh, độc tài thì tương lai mình sẽ ở trong cái cảnh đau khổ bị kìm kẹp. Cho nên ta phải hiểu điều này mà ăn năn lo tu. Thế gian là cõi tạm, biết cõi tạm nhưng mà có nhiều bài học rất có giá trị cho chúng ta học để cho chúng ta lui về sự thanh tịnh và sử dụng quyền năng thanh tịnh sẵn có của chính chúng ta.
Chúng ta đã đọc qua Địa Ngục Du Kí, thấy tất cả đều có luật. Bây giờ các bạn nói tôi tránh địa ngục thì cuốn Địa Ngục này là giả là tại sao các bạn sợ? Các bạn không hòa tan với cảnh giới đó và các bạn không nhận xét cái tội của chính bạn. Bạn phản nghịch nói đây là giả, nhưng mà kì thật nếu không có phần hồn thì địa ngục lấy ai mà xử. Chúng ta đã hiểu rồi. Khi mà chúng ta đã hiểu có chỗ xử thì chúng ta đã có hồn, lo giữ phần hồn của chúng ta để tu, để cho thanh nhẹ phải cởi mở, phải hòa tan trong các giới, mới hiểu được chân lí. Chê đàng này, buông đàng kia thì không có bao giờ hiểu chân lí, chỉ tạo kẹt cho chính mình mà thôi. Rốt cuộc là sân si, ân hận, cô lập với tư tưởng thông minh của mình.
Cho nên chúng ta tu, tu hướng về Bề Trên là hướng về thanh quang thì các bạn đã thâu gom được cái luồng điển chơn chất của chính bạn thì các bạn mới giao du khắp các nơi và học hỏi khắp các nơi. Đó là tiến hóa vô cùng mới thấy rõ phần hồn của chúng ta là bất diệt, thì nơi nào cũng là nơi ân sư độ tiến cho tâm linh, không có chỗ nào bỏ, không có chỗ nào mà không có giá trị, không có lời nào không có giá trị. Tất cả đều do sự kích động và phản động mới dẫn tiến tâm linh, chúng ta phải nhớ điều này chúng ta mới dễ tu. Người tu phải thầm tu, thầm tiến và làm sao vun bồi cái tâm thức của chúng ta để hòa tan với các giới. Tôi ở trong tâm trạng của cây cỏ, tôi ở trong tâm trạng của cái bông, tôi ở trong tâm trạng của trái nho, tôi ở trong tâm trạng của căn nhà, tôi ở trong tâm trạng của mảnh đất, tôi ở trong tâm trạng của Trời Đất. Đó là hòa tan với các giới, thì các bạn mới đi tới cái thức hòa đồng. Lúc đó cái ý niệm Nam Mô A Di Đà Phật của bạn mới có giá trị, mới thực tế.
Đó, thì hôm nay là buổi Chúa Nhựt rảnh, chúng ta nãy giờ cũng thiền trên một tiếng đồng hồ rồi, cũng nghe qua những lời thuật ở cõi âm và trong đó cũng có những lời răn dạy giáo dục tâm linh của chúng ta và để tránh chừa cái cửa xấu, tiến về cái cửa tốt lành, thiện, tịnh. Các bạn tu thiền là tịnh mà hướng thiện nữa là quý biết là bao nhiêu, Cho nên mới có phước huệ.
Trích: Địa Ngục Du Ký – Hồi Bốn Mươi Mốt: Dạo miếu Thành Hoàng xem người chết qua đời!