Bạn không tiếp xúc với đại chúng thì làm sao bạn biết tham sân si của bạn không còn nữa? Cho nên tu hành thì không tách rời khỏi quần chúng.
Câu hỏi: Con làm công việc hộ pháp trong đạo tràng, cả ngày bận rộn mệt mỏi, chỉ có thể tùy chúng tham gia công khóa sáng tối, nghe “Kinh Hoa Nghiêm”, không có nhiều thời gian hơn để tu học. Xin hỏi con phải làm sao mới có thể nắm chắc việc vãng sanh ạ?
Câu hỏi này có vấn đề. Bởi vì tu hành là tu hành ở trong công việc, rời khỏi công việc thì đến đâu để tu? Ví dụ như làm công việc hộ pháp, bạn vì đại chúng phục vụ là tu điều gì? Tu bố thí Ba-la-mật, dùng tinh thần của bạn, dùng công sức của bạn, dùng trí huệ của bạn để giúp đại chúng. Bạn thử nghĩ xem, bạn ở đây tu bố thí tài, thế nào là tài? Thể lực là nội tài, đây là bố thí nội tài. Bạn giúp đời sống của đại chúng được thoải mái, tinh thần học tập rất tốt, bạn đến hộ trì cho họ thì đây là bố thí pháp. Mỗi người ở đây vô cùng hoan hỉ, có cảm giác an toàn, có cảm giác vui vẻ, đây là bố thí vô úy. Nếu bạn rời khỏi cơ hội này thì bố thí của bạn là trống không. Cho nên phải biết, tu hành là ở trong đời sống, là ở ngay trong công việc, là ở xử sự đãi người tiếp vật. Rời khỏi đại chúng thì đến đâu để tu? Nói rời khỏi đại chúng để mình tu định, thật ra định công thù thắng nhất, phương pháp tu định thù thắng nhất, trong “Kinh Hoa Nghiêm” có rất nhiều Phật Bồ Tát đã thị hiện cho chúng ta, các Ngài tu định ở nơi nào? Ở nơi náo nhiệt, chúng ta nói là ở công ty bách hóa, ở trung tâm thương mại, ngày ngày đến đó để đi dạo, đi xem, để làm gì? Tu định. Nhìn thấy rất rõ ràng, rất tường tận thì đó là trí huệ, không có gì mà bạn không biết. Nhìn thấy rồi không khởi tâm, không động niệm, không phân biệt, không chấp trước, đây chính là đại định, định vốn có trong tự tánh. Cho nên rời bỏ hoàn cảnh bên ngoài thì bạn không tu được thứ gì. tu hành gọi là gì? Trải sự luyện tâm, ở trong sự việc mà rèn luyện bản thân.
Cho nên nếu bạn đang bận rộn trong công việc hộ pháp, bạn không có phân biệt, không có chấp trước thì bạn sẽ làm công việc này được vô cùng viên mãn, chính mình Định-Huệ cùng học. Không phải là nói không làm việc gì cả thì mới gọi là tu hành. Vậy thì hoàn toàn sai rồi. Mỗi ngày gõ mõ tụng Kinh, cho rằng đó là tu hành sao? Đó là học tập. Tu hành là ở đâu? Tu hành là ở trong sự đối mặt với hết thảy người việc vật, xem thử tâm có còn thanh tịnh như vậy không. Khi bận rộn thì tâm địa vẫn là thanh tịnh. Khi bận rộn mà tâm địa không thanh tịnh thì là gì? Trong đó xen tạp thị phi nhân ngã, xen tạp tự tư tự lợi, vậy thì không thanh tịnh. Cho nên ở trong công việc phải tu cho mất hết tự tư tự lợi, đây gọi là tu hành chân chánh, khởi tâm động niệm là vì người khác, không có chút gì vì chính mình, không có một chút ý niệm lợi mình, tu cho mất hết điều này. Đây là phiền não tập khí, phải ở trong công việc, phải ở trong đại chúng mà tu cho mất hết. Tham sân si mạn, đặc biệt là ngạo mạn, bạn không tiếp xúc với người thì làm sao bạn biết được ngạo mạn của bạn đã đoạn hết chưa? Bạn không tiếp xúc với đại chúng thì làm sao bạn biết tham sân si của bạn không còn nữa? Cho nên tu hành thì không tách rời khỏi quần chúng.
Pháp Thân Bồ Tát, các Ngài không còn vọng tưởng phân biệt chấp trước nữa, vì sao vẫn phải ứng hóa đến lục đạo này, ứng hóa đến Thập Pháp Giới? Vì sao vậy? Vì muốn đoạn sạch tập khí vô minh từ vô thủy của các Ngài. Đoạn từ đâu? Ngay trong sự tiếp xúc với người việc vật mới biết chính mình còn có tập khí hay không. Sau đó bạn mới hiểu rằng công việc hộ pháp là chân tu hành. Trong giảng đường nghiên cứu Kinh giáo, đó là họ chân học tập, sau khi học rồi thì phải dùng, dùng ở trong hộ pháp. Hộ pháp, các vị phải hiểu được hai mục tiêu, thứ nhất là hộ trì chánh pháp cửu trụ. Vậy hộ trì như thế nào? Chính mình lấy thân làm gương, làm ra tấm gương cho người khác xem. Thứ hai là phải hộ trì chánh pháp cho hết thảy chúng sanh. Hết thảy chúng sanh vốn dĩ là Phật, hộ trì họ như thế nào? Vẫn là chính mình làm tấm gương tốt cho mọi người xem, để họ giác ngộ, để họ quay đầu. Tấm gương này, trong thế pháp và Phật pháp thảy đều hộ trì, chân thật hộ trì. Cho nên toàn bộ là từ chính mình mà làm, chính mình phải làm được tốt, phải làm ra tấm gương thật tốt cho mọi người xem, phải giống Phật, giống Bồ Tát. Không có một vị Phật Bồ Tát nào là tự tư tự lợi cả, vì sao vậy? Tự tư tự lợi là phiền não, có ý niệm tự tư tự lợi thì họ làm phàm phu, họ không phải là Phật Bồ Tát. Chúng ta hãy thường nghĩ đến mấy câu nói trong “Kinh Kim Cang”: “Nếu Bồ Tát có Ngã tướng, nhân tướng, chúng sanh tướng, thọ giả tướng, tức không phải là Bồ Tát”. Đây là Phật nói. Bạn còn có tự tư tự lợi thì bạn không phải là Bồ Tát, bạn là phàm phu.
Bồ Tát và phàm phu không phải là hai, chỗ không giống nhau chính là phàm phu có tự tư tự lợi, có danh văn lợi dưỡng, có tham sân si mạn; còn Phật Bồ Tát không có tự tư tự lợi, không có danh văn lợi dưỡng, không có tham sân si mạn. Sự việc làm như nhau, mặc quần áo như nhau, ăn uống như nhau, làm việc như nhau, hoạt động như nhau, nhưng một bên thì có vọng tưởng phân biệt chấp trước, một bên không có vọng tưởng phân biệt chấp trước, khác biệt ở chỗ này. Cho nên bạn phải hiểu, chân thật hiểu được rồi thì bạn không có câu hỏi này nữa.
Vậy người chân tu hành, chúng tôi ở trong giảng đường đã nói rất nhiều, nếu chúng ta thật sự không có chấp trước nữa, vẫn có vọng tưởng, phân biệt, sanh đến Thế giới Tây Phương Cực Lạc thì sanh vào cõi Phương Tiện Hữu Dư. Nếu chúng ta không có phân biệt nữa, khởi tâm động niệm cũng không có nữa thì sanh đến Thế giới Cực Lạc sẽ sanh vào cõi Thật Báo Trang Nghiêm. Việc này không cần hỏi người khác, hãy hỏi chính mình. Đúng vậy, ít đi một phần phiền não thì sẽ nâng cao rất nhiều bậc phẩm vị ở Thế giới Tây Phương Cực Lạc, trong ba bậc chín phẩm bạn sẽ không ngừng nâng lên cao. Phật Bồ Tát đã làm rất nhiều biểu diễn, thị hiện cho chúng ta, chúng ta phải có thể xem hiểu được, nhìn ra được và nghiêm túc học tập.
Câu hỏi: Làm một Phật tử thông thường, ở trong thời loạn ngày nay đầy rẫy tai nạn như vậy, nhìn thấy chúng sanh sống trong khổ nạn, chính mình phải nên tu học như thế nào mới có thể cứu được kiếp nạn, tự hành hóa tha, vãng sanh Tịnh Độ ạ?
Câu hỏi này của bạn, ở trong Kinh Phật có một câu trả lời: “Y giáo phụng hành” thì làm được thôi. Giáo huấn mà Phật dạy chúng ta, câu sau cùng của hết thảy Kinh chính là câu nói này, “y giáo phụng hành”, lấy thân làm gương. Vậy bạn nói rốt cục là tu điều gì ở trong thời đại này? Nghĩ xem khai thị quan trọng nhất của Thế Tôn đối với chúng ta, trước hết cho chúng ta phương hướng chính xác, mục tiêu chính xác, một con đường chính xác, chính là bản thân ta vốn dĩ là Phật, hết thảy chúng sanh vốn dĩ là Phật, phải khẳng định giáo huấn này. Vì sao vậy? Nếu bạn có nhận thức này, chính bạn sẽ không xem thường chính mình, chính mình cũng không dám xem thường người khác. Bạn sửa đổi lại quan niệm sai lầm, bạn sẽ tôn trọng chính mình, tôn trọng người khác, tôn trọng hết thảy chúng sanh. Vì sao vậy? Vốn dĩ là Phật mà. Vì sao hiện nay lại biến thành hình dạng này? Chúng tôi không cần nói cho thật sâu, thật rộng, điều đó chúng ta nghe không hiểu, chúng tôi nói rất thô cạn, rất đời thường, chính là tự tư tự lợi, danh văn lợi dưỡng, ham muốn hưởng thụ ngũ dục lục trần, tham sân si mạn tạo thành hình tướng như hiện nay, những phiền não tập khí này trong tự tánh vốn dĩ không có. Bồ Tát Mã Minh nói với chúng ta rằng thứ vốn dĩ không có, nếu bạn loại trừ nó cho sạch sẽ, buông nó xuống thì không còn nữa; thứ vốn dĩ là có thì bạn phải đề khởi nó lên. Cái vốn dĩ có, người thế gian chúng ta nói luân lý đạo đức là thứ vốn dĩ có; trong Phật pháp nói Tam học, Lục độ, Tứ nhiếp, Thập nguyện của Bồ Tát Phổ Hiền là thứ vốn dĩ có. Điều vốn dĩ có thì bạn phải khôi phục nó trở lại.
Hiện nay, chúng ta điên đảo rồi, cái vốn dĩ có thì không có nữa, cái vốn dĩ không có thì toàn bộ hiện tiền rồi, cho nên mới làm phàm phu lục đạo. Phật Bồ Tát thường gọi là “kẻ đáng thương xót”, thật sự đáng thương, cho nên chúng ta là kẻ đáng thương xót mà Phật đã nói. Thật sự thấu tỏ rồi, làm cho rõ ràng rồi thì phải nhanh chóng quay đầu, tự tư tự lợi vừa chuyển đổi thì thành đại từ đại bi, danh văn lợi dưỡng vừa chuyển đổi thì thành vô lượng công đức, ham muốn hưởng thụ ngũ dục lục trần vừa chuyển đổi, chính là bố thí cho vô lượng vô biên chúng sanh, bố thí tài, bố thí pháp, bố thí vô úy, là ba loại bố thí này. Tham sân si mạn vừa chuyển đổi thì là vô lượng trí huệ. Trong “Kinh Hoa Nghiêm” đã nói “hết thảy chúng sanh đều có đức tướng trí huệ Như Lai”, bạn đã hoàn toàn khôi phục rồi. Cho nên chân thật học Phật chính là phải làm một cuộc chuyển đổi, khổ nạn sẽ không có nữa. Khổ nạn là từ mê hoặc điên đảo, tạo tác hết thảy nghiệp bất thiện mà cảm được. Ý niệm của chúng ta vừa chuyển thì tai nạn bên ngoài trước tiên sẽ được hóa giải. Cho nên chính mình chuyển thì trước hết tai nạn của chính mình không có nữa, sau đó bạn mới có thể giúp đỡ người khác. Giúp đỡ người khác có hiệu quả là giúp người khác chuyển mê thành ngộ, chuyển ác thành thiện, tai nạn trên thế gian này thật sự sẽ không có nữa. Cảnh tùy tâm chuyển, chúng ta tin sâu không nghi đối với lời nói này.
Trích trong:
HỌC PHẬT VẤN ĐÁP
Giảng ngày 21 tháng 3 năm 2008
HÒA THƯỢNG TỊNH KHÔNG TRẢ LỜI
CÁC CÂU HỎI CỦA CÁC ĐỒNG TU
Tại: Hiệp hội Giáo dục Phật-đà Hồng Kông.
TẬP 14
Tâm Hướng Phật/St!