Nhật Mộ Đồ Viễn là câu thành ngữ Trung Hoa, được dịch là “Trời đã xế bóng, đường về còn xa”, Pháp Sư Thích Tự Liễu kính biên, Lão Pháp Sư Tịnh Không đề xướng.
Tôn giả sư phụ Thượng Tịnh Hạ Không, Thượng nhân từ bi, chư vị thiện tri thức từ bi, A Di Đà Phật. Đệ tử Tự Liễu xin mạo muội báo cáo chủ đề: Nhật Mộ Đồ Viễn (Trời đã xế bóng, đường về còn xa).
Người xưa có câu thành ngữ “Nhật Mộ Đồ Viễn”.
Ngày xưa không có xe, ra đường đều nhờ đi bộ, muốn đến một nơi nào phải lội bộ cả ngày trời, mắt nhìn mặt trời xuống núi, hoàng hôn đã ló dạng thế mà cách nơi mục đích vẫn còn xa vời vợi, trong lòng cảm thấy bồn chồn nao nức.
Ấn Quang Đại sư thường dẫn dụ câu thành ngữ này tỷ dụ cho người già thời gian sống không còn nhiều nữa mà việc vãng sanh chưa thấy có tin tức, hy vọng gì!
Ngài có một bài chuyên đề khai thị cho người già là “Pháp ngữ dành cho nữ cư sĩ Chu Dư Chí Liên”. Mặc dù là khai thị đối với lão cư sĩ Chu, nhưng thực tế nó thích hợp cho mọi tầng lớp người trong xã hội của chúng ta, bao gồm cả người già lẫn người trẻ, bởi vì “Trên đường huỳnh tuyền không phân chia lão ấu, ngoài mộ lắm kẻ vẫn còn thơ”.
Vô thường muốn đến là đến ngay, không người trẻ tuổi nào có thể bảo đảm mình nhất định có thể sống đến già. Mỗi người chúng ta đều là “Nhật Mộ Đồ Viễn” thời gian không còn nhiều nữa, thế nhưng việc lớn của sanh tử vẫn chưa giải quyết xong. Sau đây chúng ta hãy nghe đoạn nguyên văn khai thị của Ấn Tổ:
“Bạn đã hơn bảy mươi tuổi rồi, không bao lâu sẽ phải chết, ngay bây giờ phải sắp xếp xong tất cả mọi việc, trong tâm ngoài việc niệm Phật ra không nên vương vấn lo âu điều gì, được như vậy khi lâm chung mới không bị chướng ngại. Nếu hiện nay vẫn còn nhiều việc lo toan, việc gì cũng không chịu buông, ôm chấp một cách nặng nề, đến lúc lâm chung cái tâm tham luyến áo quần, nữ trang, nhà cửa, con cháu đều hiện ra, làm sao mà vãng sanh Tây Phương được chứ! Chẳng những không thể vãng sanh Tây Phương, một đời thủ tiết niệm Phật, làm mọi thứ phước thiện hoàn toàn trở thành phước báo.
Bạn hiện nay chưa có trí huệ, tuy thường tinh tấn niệm Phật nếu trong tâm không quyết định cầu sanh Tây Phương, qua đời sau được hưởng phước, nhất định sẽ bị phước nó làm mê mờ rồi tạo đủ thứ ác nghiệp, một khi tạo ác nghiệp chắc chắn phải đọa xuống địa ngục hoặc làm ngạ quỷ, hoặc làm súc sanh để chịu khổ, cái khổ to lớn này đều do đời này niệm Phật, không biết cầu sanh Tây Phương mà cảm chiêu lấy. Quang tôi (Ấn Tổ tự xưng) thấy tội nghiệp bạn, e bạn sau này bị lâm vào những cảnh trên nên bày ra phương pháp cứu giải, nếu bạn chịu làm theo lời nói của tôi, sẽ không bị phước nó gây nên họa.
Hiện nay tuy vẫn còn khỏe mạnh, cũng phải nghĩ mình sắp chết rồi. Những áo quần cần thiết thì để lại mặc, còn những y phục đắt giá như gấm lụa hoặc bằng da nên chia đều cho dâu, cho cháu. Riêng đồ trang sức như vòng, xuyến, bông tai, vàng bạc, cẩm thạch nên đem hết ra cứu trợ người hoạn nạn, xong đem công đức hồi hướng vãng sanh. Nếu tâm thức còn hẹp chưa mở rộng, còn luyến tiếc cho người khác thì nên đem những thứ đó chia đều cho con cái, dâu, cháu, v.v … Trong người quyết định không lưu giữ những đồ vật khiến mình khởi tâm tham luyến, tất cả tiền dưỡng già, ruộng đất cũng nên giao cho con cháu, giao hết một cách triệt để.
Trong tâm của bạn ngoài câu Phật hiệu ra, không để một chút ý niệm nào khác, ngay cả cái thân này cũng không cần tính toán sau khi chết phải an trí như thế nào. Ngay đến cháu chắt đều xem họ như người xa lạ, không bận tâm chuyện xấu, chuyện tốt của chúng nó, chỉ lo niệm Phật, niệm ông Phật của chính mình, một lòng trông chờ Phật đến tiếp dẫn mình vãng sanh Tây Phương. Bạn có thể y theo lời nói của tôi mà làm, tất cả mọi sự đều buông hết, đến lúc lâm chung, tự nhiên sẽ cảm đến Phật đích thân Ngài đến đón bạn về Tây Phương.
Nếu như cứ mãi tham luyến mọi thứ đồ tốt và tiền bạc, ruộng đất, nhà cửa, nữ trang, áo quần, con cái cháu chắt, v.v … sẽ không bao giờ vãng sanh Tây Phương được, một khi không vãng sanh Tây Phương, đời sau chắc quyết được hưởng si phước (phước báu si mê) rồi nhân hưởng phước mà tạo nghiệp, khi hơi thở không còn, chắc quyết đọa tam đồ. Do ác nghiệp mà mê mờ, chướng ngại tâm thức không sáng suốt, cho dù có Phật sống đến cứu bạn cũng không cứu nổi. Như thế có phải tội nghiệp quá không? Mong bạn tin lời tôi nói thật là không gì hân hạnh bằng.
Những bạn đồng tu lớn tuổi của chúng ta nên suy nghĩ kỹ về đại sự sanh tử của chính mình! Thời gian trôi nhanh không biết chừng trong vài năm nữa thôi vô thường đến với ta. Đến khi chết chẳng có tin tức gì về việc vãng sanh Tây Phương. Thật nên suy nghĩ kỹ càng!
Mời quý bạn đọc Nhật Mộ Đồ Viễn – Trời đã xế bóng đường về còn xa tại file PDF dưới đây.
Xem màn hình rộng