Dượng cũng kể cho tôi nghe, cô gái hiện thời so với cô gái chết đuối năm xưa diện mạo rất giống nhau, tuổi tác tính từ năm cô chết đến sinh ra cũng rất phù hợp.
Tôi tên Viên Viên, hội viên đoàn Tâm Thượng Liên Hoa. Tôi có một người cô tính tình nóng nảy, cô đối xử với chồng (tức tôi gọi bằng dượng) rất lạnh nhạt, hôn nhân của họ chẳng được hòa hợp.
Hồi trước dượng rất muốn ly hôn, dượng vì lo nghĩ cho con trai còn nhỏ mà không ly hôn. Đợi đến khi con trưởng thành rồi, dượng và cô tôi mới ra tòa. Ly hôn xong, nhân duyên chuyển xoay khiến dượng gặp và yêu một cô gái còn trẻ và rất đẹp.
Do cô ấy vừa trẻ đẹp, lại kém dượng hai mươi tuổi nên dượng cũng sợ nếu kết hôn sẽ không ổn nên đối với việc tái hôn này lòng rất ưu tư. Dượng có một người bạn là đệ tử một vị Sư tu ở ngôi chùa nơi Quảng Tây, được bạn giới thiệu đi gặp sư phụ.
Dượng dẫn theo cô gái trẻ đẹp đến chùa, nhưng để cô bạn gái đứng bên ngoài chờ đợi. Sau khi dượng vào chùa rồi, Sư phụ liền bảo:
– Ông bình sinh xử lý mọi việc rất tốt, vợ của ông hiện đang đứng đợi ở bên ngoài.
Rồi Sư phụ giảng rõ căn nguyên mối lương duyên hiện thời của dượng như sau:
– Khoảng 30 năm trước, lúc ông đang học Đại học, lần nọ đi đường tình cờ gặp một thiếu nữ chết đuối, ông đã bỏ ra mười đồng nhờ thuyền phu vớt cô gái ấy lên (hồi ấy mười đồng là số tiền rất lớn), do cô gái được vớt lên không còn y phục, nên ông liền cởi áo khoác đắp cho cô, sau đó đặt thi thể cô bên đường, đợi người thân đến nhận. Cô gái này hiện nay đã đầu thai chuyển thế, chính là vị cô nương đang đứng bên ngoài đợi ông.
Dượng cũng kể cho tôi nghe, cô gái hiện thời so với cô gái chết đuối năm xưa diện mạo rất giống nhau, tuổi tác tính từ năm cô chết đến sinh ra cũng rất phù hợp.
Sau khi nghe sư phụ giảng nhân quả, dượng mới an lòng và quyết định kết hôn với mỹ nữ này.
Về sau, họ có một con trai. Dượng độ 50 tuổi, còn cô vợ xinh như hoa kia chỉ khoảng ba mươi. Họ là cặp đôi chồng già vợ trẻ điển hình, chung sống rất hạnh phúc.
Dượng bản tính tốt, rất trọng nghĩa, nhà lại rất giàu. Cho dù đã ly hôn, dượng cũng chia nhà và nhiều tiền cho vợ trước. Khi vợ trước bệnh, dượng lo cưu mang, chăm sóc chu đáo. Nhưng lúc dượng bệnh thì vợ trước không lo. Tất cả đều do một tay cô vợ sau chăm sóc.
Lúc dượng sinh bệnh, các bác sĩ chuyên môn đều nói là bị ung bướu. Sư phụ dạy dượng nên phóng sinh, tuy không hiểu biết gì nhưng dượng cũng mua nhiều rùa thả.
Nói ra cũng lạ, bệnh dượng lại được lành, chẳng biết cùng việc phóng sinh có quan hệ chi chăng, nhưng tôi cảm thấy dượng rất có duyên với Phật. Sau khi lành bệnh dượng bèn dẫn vợ con đi triều lễ thánh địa của chư Phật, Bồ tát.
Tôi kể chuyện dượng là muốn nói về nhân quả, mẹ tôi trước không tin Phật, nhưng vì câu chuyện của dượng chân thật như thế, nên mẹ tôi nhờ đó mà bắt đầu tin sâu nhân quả.
Vợ chồng là duyên, do ác duyên hay thiện duyên mà tìm đến nhau. Không duyên thì chẳng kết.
Cô tôi là vợ trước, lại chẳng chăm lo cho dượng, có lẽ duyên và nợ không sâu. Nhưng cô vợ sau, vì báo ân mà tìm đến, dù ngày xưa dượng chỉ giúp lo việc thi hài cho cô. Nhưng nghĩa cử và tấm lòng nhân hậu của dượng vẫn được thiện báo.
Trích: Báo ứng hiện đời tập 6 – Dịch: Hạnh Đoan