Chúng ta từ vô lượng kiếp đến nay sanh tử luân hồi, hiện tại sống những ngày tháng khổ sở này, gặp phải rất nhiều tai nạn, không do gì khác, mà đều là do vọng tưởng, phân biệt, chấp trước hại…
Chúng ta từ vô lượng kiếp đến nay sanh tử luân hồi, hiện tại sống những ngày tháng khổ sở này, gặp phải rất nhiều tai nạn, không do gì khác, mà đều là do vọng tưởng, phân biệt, chấp trước hại, không phải người nào khác hại chúng ta, không phải hoàn cảnh hại chúng ta.
Hoàn cảnh và người đều không hại chúng ta, vấn đề là chính mình đã hại chính mình. Tự mình nếu không hại chính mình thì tất cả hoàn cảnh đều là hoàn cảnh tốt, thuận cảnh là hoàn cảnh tốt, nghịch cảnh vẫn là hoàn cảnh tốt, thiện duyên là hoàn cảnh tốt, ác duyên cũng là hoàn cảnh tốt.
Chúng ta thật sự muốn thành tựu thì tự mình phải biết lựa chọn hoàn cảnh tu học. Các vị cũng đã nghe qua câu chuyện về Thiên Mục Sơn. Quỷ thần trên Thiên Mục Sơn rất nhiều, Phật Bồ-tát ở trên đó tu hành, quỷ thần cũng ở đó tu hành, súc sanh cũng ở đó tu hành, cho nên nếu không phải là người thật sự tu hành thì quỷ thần sẽ đuổi bạn xuống núi, chọc phá bạn, nên có rất nhiều người không dám đi [đến đó]. Không dám đi thì tâm đó là hư giả, không phải là chân thật phát tâm, không phải chân tu hành.
Người chân tu hành thì sẵn sàng đi đến nơi đó, vì sao vậy? Có nhiều Phật Bồ-tát, quỷ thần hộ pháp như vậy thì làm gì có đạo lý không thành tựu. Ở nơi đó không dám khởi ác niệm, không dám động tà tâm bất chính. Bạn khởi tâm động niệm thì quỷ thần liền biết.
Chúng ta có nhiều quỷ thần ở bên cạnh hộ trì như vậy thì chính mình khởi tâm động niệm đều sẽ cẩn trọng, đạo nghiệp sẽ rất dễ dàng thành tựu. Nghe đến nơi đó mà không dám đi thì tâm này của bạn là tâm luân hồi, tâm này của bạn là tâm ác đạo, hay nói cách khác, trong đời này bạn không chịu thành tựu, vẫn muốn tiếp tục luân hồi trong lục đạo, không phải là như vậy hay sao?
Có rất nhiều người lên núi, ở nhiều ngày thì đều lo sợ, sợ bị quỷ thần đuổi xuống thì mất mặt lắm. Bạn xem, họ rất sĩ diện! Người chân thật tu đạo, biết được nơi này thì nhanh chóng đi đến. Cho nên, duyên phần này của chúng ta đã thành thục rồi, duyên phần ở hải ngoại chúng ta hãy từ bỏ, nhất định trở về quê hương của mình, tu hành cho tốt, hy vọng ngay trong đời này chân thật được thành tựu.
Hôm qua tôi nghe các vị kể lại tình trạng Tề cư sĩ trở về, tôi rất cảm động. Bà trở về vào ngày 18 tháng 8. Ngày 18 tháng 8 hôm đó đúng lúc các hành tinh của hệ mặt trời xếp thành hình chữ thập, là một ngày xấu nhất, bà không đặt được vé máy bay, bất đắc dĩ ngày hôm nay phải về.
Ngày hôm nay thì tốt, ngày hôm nay máy bay đều trống, đều rất ít người, cho nên bà lên máy bay tuy rằng rất lo lắng nhưng cũng chăm chỉ nhất tâm niệm Phật. Niệm được một lúc thì bắt đầu thấy hoan hỷ, nhìn thấy bầu trời phía trên máy bay có rất nhiều Phật Bồ-tát. Bà nói với mọi người, các vị hãy nhìn ngoài cửa sổ xem, tất cả đều là Phật Bồ-tát. Người khác nhìn không thấy, chỉ bà nhìn thấy.
Cho nên chúng ta hiểu được là chúng sanh cho dù tạo tác tội nghiệp cực nặng thì Phật Bồ-tát vẫn muốn giúp đỡ, vẫn muốn cứu hộ, đại từ đại bi. “Phật thị môn trung bất xả nhất nhân” (trong cửa nhà Phật không bỏ một ai), vấn đề là chúng ta có chịu tiếp nhận hay không? Chúng ta không chịu tiếp nhận thì cũng hết cách rồi. Chúng ta có thể tin, có thể giải, có thể hành, chịu tiếp nhận, dù tạo tội ngũ nghịch thập ác cũng được cứu, trong cửa nhà Phật không bỏ một ai.
Tai nạn cực kỳ to lớn có thể cứu vãn được không? Khẳng định là có thể cứu vãn. Vì sao tôi lại có thể nói một cách khẳng định như vậy? Vì tôi hiểu đạo lý này, tôi tin tưởng đạo lý mà Phật nói: “Nhất thiết pháp tùng tâm tưởng sanh” (Tất cả pháp đều từ tâm sanh ra).
Nguyên lý căn bản trong kinh Hoa Nghiêm là “duy tâm sở hiện, duy thức sở biến”. Tâm chính là “duy tâm sở hiện”, tưởng chính là “duy thức sở biến”. Chỉ cần chúng ta nghĩ thế giới này tốt, nghĩ tưởng hết thảy chúng sanh đều tốt, thì họ liền biến thành tốt.
Chúng ta nên suy nghĩ về hướng tốt đẹp, không nên ngày ngày cứ nghĩ đến chỗ xấu. Thế nào là nghĩ xấu? Tôi hoài nghi bạn, bạn hoài nghi tôi, đôi bên đấu tranh lẫn nhau. Cách nghĩ này không tốt, cách nghĩ này sẽ dẫn đến chiến tranh, dẫn đến thế giới hủy diệt.
Chúng ta nghĩ bất luận là người như thế nào, bất luận là tôn giáo nào, bất luận là dân tộc khác nhau như thế nào, đều có thể chung sống hòa thuận thì thế giới này chẳng phải tốt đẹp rồi sao? Bạn phải nghĩ nó tốt, hết thảy đều suy nghĩ theo hướng tốt, không nên suy nghĩ theo hướng xấu.
Ngày ngày nghĩ đến việc đôi bên không thể bao dung lẫn nhau, đôi bên muốn chiến tranh với nhau, ngày ngày đều chuẩn bị chiến tranh, sau cùng là cùng nhau đi đến chỗ chết, bạn nghĩ đến cái này để làm gì? Vì sao không chịu nghĩ đến những chỗ tốt? Đều là ở một niệm mà thôi. Một niệm mà thế giới này tốt đẹp, cũng một niệm mà thế giới này bị hủy diệt, đều do một niệm của chúng ta mà thôi.
Cho nên, đệ tử Phật một niệm thuần thiện, cảm thấy cả hư không đều là Phật Bồ-tát đang hộ trì, một ác niệm thì bạn nhìn thấy đều là yêu ma quỷ quái. Rốt cuộc là Phật hay là ma? Xin nói với các vị, không Phật cũng không ma, còn phải xem cách nghĩ của bạn như thế nào nữa. Ý niệm của bạn là thiện, thì ma cũng biến thành Phật, ý niệm của bạn là ác, thì Phật cũng trở thành ma. Chúng ta phải hiểu đạo lý này, cho nên chúng ta có thể khẳng định, tin sâu không nghi.
Trích trong:
THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Người giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không
Tập 61
Tâm Hướng Phật/St!