Không nên đem kiến thức và cách nhìn của mình để bình luận người khác, kỳ thật tâm rộng bao nhiêu thì hạnh phúc bấy nhiêu; bao dung càng lớn, đạt được càng nhiều.
Cuộc sống không phải là chiến trường, không cần phải so sánh cao thấp. Giữa con người với nhau, càng hiểu về nhau hơn thì càng giảm thiểu sự hiểu lầm; dùng tâm đối đãi nhau, thêm một phần bao dung thì giảm đi một phần tranh chấp.
Con người thường cho mình là quan trọng nhất nên hay lo chuyện được mất hơn thua. Không nên đem kiến thức và cách nhìn của mình để bình luận người khác, kỳ thật tâm rộng bao nhiêu thì hạnh phúc bấy nhiêu; bao dung càng lớn, đạt được càng nhiều.
Người một nhà bao dung càng lớn thì hạnh phúc càng nhiều;
Giữa vợ chồng bao dung càng lớn thì tình cảm càng thắm thiết;
Giữa hàng xóm với nhau, bao dung càng lớn thì càng dễ sống;
Giữa bạn bè bao dung càng lớn thì tình hữu nghị càng bền vững;
Giữa đồng nghiệp với nhau, bao dung càng lớn thì sự nghiệp càng thuận lợi…
Làm người: Chỉ cầu cho mình được một nửa còn một nửa kia cho đi;
Làm việc: Chỉ cầu một nửa còn một nửa kia để tùy duyên.
Mọi việc không nên quá cầu toàn vì cầu toàn sẽ không còn lối thoát.
Đối nhân xử thế không được quá hà khắc vì quá hà khắc sẽ không còn bạn bè.
Đến một ngày nào đó, ai cũng sẽ nghĩ rằng, điều đáng giá nhất mà mình có được trong cuộc đời này chính là sự bình thản… Bình thản trước những ấm lạnh của nhân gian.
Sự bình thản thật sự phải là đôi mắt thật sáng thật hiền ở một con người đã đi qua hết những nông sâu trong đục chốn nhân gian, đã lọc hết những nổi trôi, đã buông hết những phù vân, đã lắng hết những bụi bặm, chỉ giữ lại đôi mắt thật hiền thật ấm, bình thản nhìn cuộc sống….
Sự bình thản đó thuộc về bản thể và ai cũng từng có, rồi bị chìm vào quên lãng từ khi chân lún sâu giữa cuộc đời…
Tâm Hướng Phật/St!