Làm sao để biết người chết có được vãng sanh hay không? Điều kiện để người lâm chung được vãng sinh cực lạc là gì? Mời bạn đọc cùng tìm hiểu trong bài viết dưới đây.
1. Lâm chung cần có điều kiện gì để được vãng sinh?
Sống ở trên đời này, tất cả đều phải tùy duyên, tùy duyên nghĩa là bản thân mình nhất định phải tin, bạn phải tin nhân quả báo ứng, những gì trong số mạng này có thì nhất định có, những gì trong số mạng không có thì cầu cũng không được.
Chư Cổ đức xưa nói rất rõ ràng, muốn lâm chung một niệm vãng sinh chí ít đi nữa họ cũng phải đủ điều kiện, vậy thì điều kiện thứ nhất là: Khi lâm chung thần thức phải rõ ràng, không bị mê hoặc, điều này rất quan trọng, khi sắp chết mà bị mê thì bạn sẽ không niệm Phật được. Dù người khác có nhắc nhở bạn, bạn cũng khó mà tiếp nhận.
Điều kiện thứ hai: đây là thời khắc quan trọng, cần gặp được ban thiện tri thức nhắc nhở về việc tầm quan trọng của việc trợ niệm. Trong tình trạng khẩn cấp này, gặp được người như vậy để cảnh tỉnh bạn, mau mau niệm Phật A Di Đà cầu sinh Tịnh Độ, buông bỏ vạn duyên, họ đã nói những lời này.
Điều kiện thứ ba là: khi nghe lời cảnh tỉnh nếu bạn tiếp nhận được thì bạn sẽ tiếp nhận ngay, lập tức chuyển ý niệm ngay, không có tham luyến chút nào về cõi Ta Bà này nữa, nhất tâm, nhất trí cầu sinh Tịnh Độ, niệm Phật vãng sinh, thì cầu niệm Phật này thật sự thành công. Ba điều kiện đây chúng ta sẽ suy nghĩ cho thật kỹ. Một điều mà còn không nắm vững thì làm sao vãng sinh được. Trong lúc này, ba điều kiện đây phải có đủ.
Trên đời này, không phải không có những người như vậy. Người như vậy rất ít, rất ít! Cho nên chúng ta không được may mắn, nên thường phải niệm, thường ngày niệm nghĩa là gì? Nghĩa là luyện binh, lâm chung là đánh nhau. Thường ngày niệm nghĩa là để đến khi lâm chung đạt đến. Khi lâm chung có được cái niệm này, không bị mê hoặc, không bị điên đảo, không bị quên mất, vậy là thành công rồi.
Vậy thì thật sự bạn muốn đi con đường này thì điều quan trọng nhất đó là gì? Là hàng ngày chúng ta phải buông bỏ cho được, cái gì cũng buông bỏ hết, không được để nó ở trong lòng. Sống ở trên đời này, tất cả đều phải tùy duyên, tùy duyên nghĩa là bản thân mình nhất định phải tin, bạn phải tin nhân quả báo ứng, những gì trong số mạng này có thì nhất định có, những gì trong số mạng không có thì cầu cũng không được.
“Trích Pháp sư Tịnh Không Khai Thị Lúc Lâm Chung”
2. Làm sao để được vãng sanh?
Muốn được vãng sinh phải đủ 3 yếu tố: Tín, Hạnh, Nguyện như đảnh 3 chân thiếu 1 tất ngã.
- Tín: Là tin có: tự, tha, nhơn, quả, sự và lý.
- Hạnh: Là chấp trì danh hiệu Phật cho được “nhất tâm bất loạn”.
- Nguyện: Là quyết muốn thoát khỏi cõi Ta Bà, cầu sinh về nước cực lạc.
Dưới đây là đại khái 6 lối tin về tịnh độ.
- Tin tự: Tin chắc rằng mình có Phật tính sáng suốt, đủ vô lượng công đức. Nếu mình cố công lo niệm Phật thì quyết có thể chứng ngộ được.
- Tin tha: Công nhận rằng lời dạy của Đức Phật Thích Ca không luống dối; Đức Phật A Di Đà luôn luôn nhiếp thọ tùy theo cơ cảm của mình mà ứng.
- Tin nhơn: Đinh ninh công hạnh niệm Phật hiện tại của mình có năng lực giải thoát.
- Tin quả: Tin chắc ở chín phẩm sen vàng là nơi sẽ về của ta sau này. Về được đó thì dù hạng nào cũng không thối chuyển.
- Tin sự: Xác nhận ngoài cõi ta bà có một cõi cực lạc đúng như lời Phật nói.
- Tin lý: Tin tự tâm ta cũng tức là tịnh độ, nếu một khi nó đã được trong sạch. Sự và lý viên dung không tách biệt. Tóm lại, không tin thì thôi, nếu có tin cần phải tin sâu, tin chắc, và tin rồi phải thực hành.
- Hạnh: Là thực hành, phải cho kiên nhẫn và đúng pháp.
Kế đây là bài dịch ý của mấy vần thơ mà Tổ Đức Nhuận đã bàn về sự niệm Phật để giúp vào một phần nào cho sự thực hành ấy được đúng.
“Xét ra niệm Phật dễ mà không
Ý, khẩu buông lung giữ chẳng đồng
Miệng niệm Di Đà tâm toán loạn
Dầu cho bể cổ vẫn là không”
Ấy đó, niệm Phật cốt phải giữ tâm và miệng đi đôi, nghĩa là miệng niệm thì tai phải nghe, tâm phải chú ý nghĩ nhớ Phật và nhất là tâm ý phải không tán loạn, không nghĩ xằng xiêng mới có hiệu quả.
Đây là bước thứ nhất của sự niệm Phật, nếu ai chưa được mà vội trách móc, vội ngã lòng rằng sao niệm hoài mà không thấy gì hết, rằng sao càng niệm chừng nào càng rối rắm chừng nấy v.v… thì thiệt là một điều oan uổng và đáng tiếc!
Để giúp sự niệm Phật được dễ dàng tôi xin nêu ra đây những bí quyết thành công của Ngài Giác Minh Diệu Hạnh đã dạy mà Thượng Tọa Trí Tịnh đã lược giải trong quyển “Đường về cực lạc”:
- Ðiều kiện thứ nhứt, trong lúc niệm, phải rành rẽ rõ ràng. Rành rẽ là chữ câu rành rẽ không lộn lạo, mù mờ. Rõ ràng, là tiếng nói rõ ràng, không trại tiếng.
- Ðiều kiện thứ hai, tiếng phải hiệp với tâm, tâm phải duyên theo tiếng, tâm và tiếng hiệp khắn với nhau.
- Ðiều kiện thứ ba, phải chí thành tha thiết, với đức Từ Phụ, lòng ta như con thơ nhớ mẹ, với cõi cực lạc lòng ta như viễn khách tưởng cố hương.
- Ðiều kiện thứ tư, không cho xen lộn một mảy tưởng niệm thế sự; nghĩa là phải luôn nhiếp tâm trụ nơi tiếng niệm Phật, không xao lãng. Nếu lỡ xao lãng phải liền nhiếp thâu lại.
Với trường hợp đây, chú tâm nhận chắc lấy tiếng của mình niệm là công hiệu nhất. Trong quyển Niệm Phật Luận ngài Đàm Hư Đại lão Pháp sư đã nói:
Một khi niệm câu A Di Đà Phật được tương ứng, liền đó hành giả được 6 căn thanh tịnh. Vì:
- Mắt thường nhìn Phật thì nhãn căn thanh tịnh.
- Tai nghe tiếng niệm của mình và của đại chúng thì nhĩ căn thanh tịnh.
- Mũi nghe biết hương thơm của nhang, trầm thì tỷ căn thanh tịnh.
- Lưỡi cử động để niệm Phật thì thiệt căn thanh tịnh.
- Thân ở trong đạo tràng mà lạy Phật thì thân căn thanh tịnh.
- Trong khi niệm, lạy, tâm thường tưởng Phật thì ý căn thanh tịnh.
Nguyện: Nguyện phải cho thiết tha, cho quyết định.
Chúng ta có thể lựa một trong các bài văn phát nguyện rồi học thuộc lòng, để trước khi lên giường ngồi xếp bằng hướng về Tây Phương phát nguyện xong sẽ nằm ngủ.
Hoặc những vị kém trí nhớ hằng ngày phát nguyện trì danh niệm Phật – Niệm Nam mô A Di Đà Phật, đi, đứng, nằm, ngồi đều niệm, ăn cũng niệm, làm việc cũng niệm, cho đến những chỗ không sạch sẽ cũng đều niệm được cả (nhớ những lúc này niệm thầm, vì niệm lớn sinh tội bất kính).
Niệm từ buổi mai khi mới thức dậy, cho đến buổi tối, cả ngày niệm không xen hở. Khi gần đi ngủ, ngồi xếp bằng, bán già, hay kiết già, chắp tay mà nguyện rằng: Con tin lời của Đức Phật A Di Đà, giữ một lòng niệm danh hiệu Phật, nguyện đời này bao nhiêu tội chướng thảy đều tiêu sạch, đến khi lâm chung được Phật và các vị Bồ tát, đến tiếp dẫn chúng con về cực lạc.
“Trích từ: An Dưỡng Tập và Phật-Học phổ-thông
Hòa Thượng Thích Thiền Tâm biên khảo từ nhiều tác giả khác”
3. Làm sao để biết người chết có được vãng sanh hay không?
Để chắc chắn nhất là tự thân người đó nói ra, A Di Đà Phật đến rồi, Tây Phương Nam Thánh đến rồi, đến đón tôi rồi, giờ tôi phải đi theo Ngài, tạm biệt mọi người nhé! như vậy là không có chút gì là giả. Đó mới thực sự là vãng sanh. Người này đã tiêu nghiệp chướng nên lúc ra đi thần thức rõ ràng, sáng suốt, không có chút gì là đau khổ cả.
Vậy thì còn có một hạng người khi ra đi thần trí rất sáng suốt, tuy thân thể rất suy yếu, nói không ra lời nhưng được mọi người trợ niệm Phật cho họ, họ tươi cười ra vẻ vui thích, lúc ra đi miệng họ cũng mấp máy. Người bình thường như chúng ta thì không biết, cứ cho rằng họ niệm Phật cùng chúng ta; trên thực tế họ nói là họ thấy Phật rồi, Phật đến tiếp dẫn họ, họ theo Phật đi rồi, nhưng họ không nói ra được. Việc này bạn phải quán sát cho thật kỹ để có thể phán đoán, coi họ có phải thật sự vãng sanh không? Nói tóm lại khi họ rất lạc quan, rất an lành tự tại, ngay tại khoảng sát na đó ra đi, còn nếu như lúc ra đi dáng vẻ buồn thiu rất đau khổ thì cũng rất khó nói đó. Thông thường mà nói là không thể được.
Bình thường niệm A Di Đà Phật đến lúc lâm chung, nếu xuất hiện vị Phật khác đến tiếp dẫn, chúng ta có nên theo các ngài không?
Nếu chúng ta niệm A Di Đà Phật nhất định là Phật A Di Đà đến tiếp dẫn, còn khi lâm chung đức Phật Thích Ca Mâu Ni đến tiếp dẫn, Phật Dược Sư đến tiếp dẫn là không đúng rồi. Vậy chúng ta nên biết nhất định không phải là thật.
Vậy nếu gặp phải tình trạng này chúng ta phải làm sao đây? Mặc kệ là được rồi, tốt nhất đừng để ý đến, cố ý mặc kệ nó thì trong chốc lát cái tin đó sẽ mất, nhất định phải đợi Đức Phật A Di Đà. Nếu A Di Đà Phật đến mình có nhận biết được không? Nhận được, nhất định là nhận biết. Cho nên khi lâm chung, khi chúng ta tiễn vãng sanh, người vãng sanh sẽ nói “A Di Đà Phật đến rồi”, thật sự không có giả chút nào.
Vì vậy trong lúc trợ niệm điều quan trọng nhất chính là chú ý đến vấn đề này, nhất định không để cho người vãng sanh có tạp niệm, có huyễn tưởng. Bất luận là họ thấy cảnh giới gì, nghe tiếng nói nào cũng thẩy đều mặc kệ.
Nếu như họ nói là gặp ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát, gặp Phật Dược Sư mình cần nhắc nhở để họ đừng để ý, hết thảy cứ mặc kệ, niệm A Di Đà Phật, Đức Phật A Di Đà sẽ đến tiếp dẫn mình mới đi theo nếu không phải là Phật A Di Đà thì không được đi vì yêu ma quỷ quái sẽ biến thành chư Bồ Tát khác đến để dụ dỗ bạn. Thần Hộ Pháp không có can thiệp vào việc này.
Nếu bạn biến thành Phật A Di Đà hay Quán Thế Âm Bồ Tát để lừa họ thì thần hộ pháp mới can thiệp vào. Tại sao? Vì đây là Bổn Tôn, bạn biến hiện ra nhiều người khác thì đó là giả chân, giả chân không phải là Bổn Tôn, Thần Hộ Pháp đây có thể tha thứ cho bạn, còn nếu quả thật bạn biến thành Bổn Tôn thì Thần Hộ Pháp sẽ can thiệp. Bạn sẽ không dám đi.
Có rất nhiều người niệm Phật, niệm cả một đời, nhưng sau cùng đến thời khắc quyết định thì họ lại bị mê, lại phạm sai lầm, thật là đáng tiếc! Những thứ này đều là ma cảnh, là ma chướng, đều là cảnh giới hư uyển, do nghiệp lực của mình biến hiện ra. Lúc này thấy được Đức Phật A Di Đà, thấy được Tây Phương Tam Thánh, thấy được thế giới Tây Phương Cực Lạc, y chánh trang nghiêm thì như vậy mới là tương ưng, là chánh niệm.
“Trích Pháp sư Tịnh Không Khai Thị Lúc Lâm Chung”
Tâm Hướng Phật/Tổng hợp!