Chúng ta phải hiểu rằng, tất cả những tiếng khen chê bên ngoài không thể làm cho ta tốt hoặc xấu, siêu hay đọa, mà tốt hay xấu, siêu hay đọa là do ở chính ta.
Phàm sanh ra làm kiếp con người không ai có thể tránh khỏi những thị phi khen chê, những phỉ báng vu khống, những hàm oan cay nghiệt.
Cho nên Cổ Đức thường nói rằng: “Không có ai chẳng bị người khác chỉ trích, chê bai sau lưng, nhưng ở trước mặt người ta không nói ra mà thôi”.
Đối với những thị phi, vu oan, phỉ báng này nếu chúng ta không sáng suốt bình tĩnh, không có tu dưỡng đàng hoàng thì rất dễ dàng xao động mà phát sanh phiền não, gây chướng ngại trên đường tu hành.
Cho nên, khi đứng trước những thị phi, vu oan, phỉ báng, hãm hại này ta nên an nhẫn mà vượt qua, không nên đi đôi co tranh chấp hơn thua cùng người.
Vì sao? Vì người cố tình vu oan, phỉ báng, lôi kéo thị phi với ta là người đã sai, nay ta chỉ vì cái sai này của người mà đánh mất đi cái thiện, cái thanh tịnh của ta, vậy có đáng hay không?
Tranh cải hơn thua cùng người chỉ thoả mãn cái bản Ngã của ta lúc đó mà thôi, nhưng hậu quả thì sao? Phật tại trong Kinh nói cho chúng ta biết: “Một niệm sân tâm khởi, bá vạn chướng môn khai”.
Chỉ vì 1 niệm sân hận nổi lên, ta liền muốn cùng người đôi co, tranh luận hơn thua để rồi các cửa chướng ngại đều mở ra, công phu Thiền-Định trong phút chốt đều mất sạch, tâm thanh tịnh theo đó cũng tiêu tan, bản tánh lương thiện của ta chỉ vì cái sai của người mà đành đánh mất đi. Vậy thì cái được không đủ để bù vào cái mất, quả thật là không đáng không đáng.
Hễ là con người ai cũng thích lời khen, ghét tiếng chê, rất ưa thích bới móc chuyện của người nhưng lại không dè chính bản thân mình cũng đầy những tội lỗi, không có chi là tốt đẹp.
Cho nên chúng ta là những người tu hành chân chánh cần phải giữ vững lập trường của chính mình, càng nên tin sâu lý Nhân-Quả, đừng để chính mình bị xao động bởi những tiếng hay, dở bên ngoài. Kinh Pháp Cú nói rằng:
“Ngọn núi cao đứng vững giữa cơn giông tố
Người chân chánh an nhiên giữa tiếng thị phi”.
Chúng ta phải hiểu rằng, tất cả những tiếng khen chê bên ngoài không thể làm cho ta tốt hoặc xấu, siêu hay đọa, mà tốt hay xấu, siêu hay đọa là do ở chính ta.
Nếu ta biết đoạn ác tu thiện, chuyên gây tạo cái nhân thiện lành, thì dù người có khinh khi là xấu xa tội ác, đến cuối cùng ta vẫn được siêu thăng. Trái lại, ta gây nhân ác, tuy được người quý trọng ngợi khen, nhưng đến cuối cùng ta vẫn phải chịu đọa lạc.
Ví như tờ giấy trắng bị vết mực làm lem, nếu cứ để yên thì nó chỉ bị dơ 1 chỗ đó thôi, rồi lần lần theo thời gian sẽ dần phai nhạt đi. Nếu lấy đồ lau chùi tất sẽ hoen ố cả toàn diện.
Hãy để tất cả những thị phi khinh báng đó trôi theo dòng thời gian, rồi lần lần tan biến vào hư không. Hãy biết trân trọng khoảng thời gian quý báo của mình mà quyết tâm tu học cho thật tốt, đừng để thời gian của chính mình trôi qua 1 cách vô ích trên những phiền não thị phi, để rồi 1 ngày kia thản thốt nhìn lại mà giật mình sợ hãi tự hỏi rằng: “Đã bao mùa xuân đã trôi qua, sao ta còn chưa tu tập?”
Tài Liệu Tham Khảo: Tịnh Không Ân Sư!