Không có lòng Tham Dục thì phiền não gì cũng chẳng có. Một khi có lòng Tham Dục thì chuyện gì cũng xảy ra.
– Các vị phải Thức Tỉnh, Giác Ngộ đời người là Vô Thường. Con quỷ vô thường không biết lúc nào sẽ tìm mình. Lúc ấy: Ngàn thức không thể mang theo được, chỉ có nghiệp theo thân. Nếu bây giơ không dụng công thì đợi đến lúc nào, đến kiếp nào mới tu đây?
– Quý vị nên biết rằng Danh và Lợi làm hại tất cả người đời. Không có lòng Tham Dục thì phiền não gì cũng chẳng có. Một khi có lòng Tham Dục thì chuyện gì cũng xảy ra. Thế giới vạn sự vạn vật vạn loài, thứ gì cũng do lòng Tham Dục sanh ra cả.
– Thật ra những thứ Sơn Yêu, Thuỷ Quái, Tinh Mỵ v.v… Không phải là chuyện phiếm đâu. Song nếu lật ngược vấn đề lại nhìn thì nếu mình giữ lòng mình cho Thanh Tịnh, không có Tà Niệm, thì lúc nào cũng có Thiên Long bảo vệ mình. Hãy kiên cố giữ Tâm đừng để sơ hở, thì Ma Chướng từ đâu mà lọt vào được.
– Người có Trí Huệ thì không có Phiền Não. Dựa vào Chân mà có Vọng. Khi Vọng hết thì Chân hiện bày. Vọng chưa dứt thì Chân không hiện. Người học Phật chớ nên hễ nghe người ta khen là vui vẻ cao hứng lắm. Nghe một câu không vừa ý thì Phiền Não vô cùng. Đó là biểu hiện chẳng có định lực. Có định lực thì bạn không bị cảnh giới của tám gió làm lay chuyển.
– Lúc nào các bạn cũng phải tu hành, lúc nào cũng siêng năng cầu thoát ra khỏi cõi đời trần thế này. Sinh tử nguy hiểm như vậy mà mình còn dám lười biếng sao! Lại còn ra vẻ như chẳng có chuyện gì, tựa như rằng mình có định lực ghê lắm. Chẳng phải đó là lãng phí thời gian sao?
– Bậc đạo đức Cao Tăng xưa kia, thường thường đến một cách vô hình mà ra đi cũng không dấu tích. Đến thì phiêu phiêu, đi thì hốt hốt. Đến như gió thoảng, đi cũng như gió thoảng. Tuy rằng đạo phong của các Ngài truyền lưu muôn thuở. Đến thì vô quái vô ngại, đi cũng vô quái vô ngại.
Hòa Thượng Tuyên Hóa!
Nam Mô A Di Đà Phật