Tâm Hướng Phật
Nhân Quả

Chớ khinh xuất lạm dụng của Thường trụ Tam Bảo mà đọa ác đạo

Dù là người xuất gia hay tại gia, chớ khinh xuất lạm dụng của Thường Trụ Tam Bảo. Một vật dù nhỏ như mảy lông sợi tóc, nếu bộp chộp đụng vào, dù không có tà ý cũng sẽ chiêu lấy ác báo nơi Địa Ngục. Họa hại khôn lường như vậy nhưng tiếc thay: Ngày nay rất hiếm người biết mà tránh!

Kinh Đại Tập, Phật dạy: “Có Tỳ kheo ngày đêm cần cù tinh tiến, thích tu thiện pháp đọc tụng kinh điển, ngồi thiền tu tuệ không bỏ chốc lát, nhờ vào duyên này mà cảm được sự cúng dường của bốn chúng đệ tử. Lúc ấy người tri sự có được lợi dưỡng rồi, hoặc tự mình lén ăn, hoặc lại trộm cho người thế tục thân thiết trước kia. Vì những duyên này mà ở lâu trong đường ác, ra rồi lại vào. Ngu si mê muội như vậy, không thấy được quả báo nặng nhẹ của tương lai.

Nay Ta cảnh giác khuyên nhủ đệ tử Sa môn nghĩ đến pháp trú trì, không được tự xưng mình là người thực hành pháp thật sự của Sa môn, dựa vào chúng Tăng mà thọ nhận đồ vật của người khác tin tưởng giúp cho, hoặc là bánh trái hoặc là rau lá-hoa hương, chỉ là vật của chúng Tăng mà ăn, không được tuỳ tiện đem cho tất cả những người thế tục, cũng không được nói đây là vậy của mình tách riêng chúng mà ăn.”

Lạm Dụng Của Thường Trụ Tam Bảo Quả Báo Vô Cùng Nặng Nề

Theo Phẩm Tế Long, kinh Đại Tập: “Lúc bấy giờ trong chúng có một con rồng mù, tên gọi là Pha La Lê Xa, cất tiếng khóc to phát ra lời nói như vậy. Bậc Đại Thánh Thế tôn, xin cứu giúp con! Xin cứu giúp con! Nay trong thân con chịu đựng khổ não vô cùng. Ngày đêm luôn luôn bị các loại sâu bọ rúc rỉa làm thức ăn. Ở trong nước nóng không lúc nào tạm thời vui được!

Đức Phật dạy: Này Lê Xa! Vào đời quá khứ ông ở trong Phật pháp đã từng làm Tỳ kheo phá hủy giới cấm. Trong lòng bịp bợm bên ngoài hiện tướng tốt lành, tham nhiều quyến thuộc rất đông đệ tử. Danh tiếng ông vang xa khắp nơi, không có ai không nghe biết đến Hòa thượng của mình đắc quả A-la-hán. Vì nhân duyên này nhận được nhiều sự cúng dường, chỉ một mình hưởng thụ. Ông thấy người trì giới lại nói điều xấu xa, người kia buồn phiền suy nghĩ như vậy: “Trong đời đời sanh ra tôi nguyện đi theo ăn thịt thân ông.”

Ác nghiệp như vậy khi chết sanh trong loài Rồng. Chúng sanh nguyện cho nên ăn thịt thân ông. Do nhân duyên ác nghiệp phải chịu quả báo đui mù này. Lại ở trong vô lượng kiếp quá khứ, ở trong địa ngục Dung Xích Đồng, thường bị các loài sâu bọ rúc rỉa ăn thịt. Rồng mù nghe lời này ưu sầu khóc nỉ non, phát ra lời nói như vậy:

Chúng con hôm nay thảy đều chí tâm cùng nhau sám hối. Nguyện làm cho khổ báo này mau được giải thoát!

Trong chúng rồng kia có 26 ức con rồng đói khát, nghĩ đến thân quá khứ thì đều tuôn nước mắt, nghĩ đến thân quá khứ ở trong Phật pháp tuy được xuất gia, mà tạo ra nhiều ác nghiệp trải qua vô lượng thân ở trong ba đường ác. Bởi vì dư báo cho nên sanh vào trong loài Rồng, nhận chịu khổ đau vô cùng, giống như loài Rồng màu xanh, con cũng như vậy!

Bấy giờ Đức Thế tôn bảo với các loài Rồng rằng: Các ông nên mang nước rửa chân Như Lai, khiến cho tai ương tội lỗi của các ông dần dần được trừ diệt. Lúc ấy tất cả loài Rồng dùng tay vốc nước, nước đều hóa ra lửa, biến thành tảng đá lớn, đầy ở trong tay phát ra ngọn lửa lớn, vất rồi lại sanh ra, như vậy đến bảy lần. Tất cả loài Rồng thấy sự việc như vậy rồi, kinh sợ buồn phiền tuôn nước mắt khóc òa.

Đức Phật dạy cho lập đại thệ nguyện xong thì ngọn lửa đều trừ diệt. Cho đến lần thứ tám dùng tay bưng nước rửa chân Như Lai, chí tâm sám hối, Đức Phật thọ ký cho các loài rồng, đến thời Phật Di-lặc sẽ được làm thân người gặp Phật và được xuất gia tinh tiến trì giới đạt đến quả vị La-hán.

Lúc ấy các loài Rồng đạt được túc mạng, tâm tự nghĩ đến nghiệp nhân quá khứ: Ở trong Phật pháp hoặc là nhân duyên thân thuộc với người thế tục, hoặc là nhân duyên qua lại nghe pháp, vốn có tín tâm bố thí các loại hoa quả đồ ăn thức uống, cùng với các Tỳ kheo theo thứ tự mà ăn.

Hoặc có loài Rồng nói rằng: Tôi đã từng ăn hoa quả và đồ ăn thức uống cúng dường chúng Tăng bốn phương. Hoặc có loài Rồng nói rằng: Tôi đến chùa viện bố thí chúng Tăng, hoặc là lễ bái, ăn uống như vậy. Hoặc lại nói rằng: Tôi từ trong pháp của Tỳ-bà-thi Như Lai từng làm người thế tục.

Thậm chí có người nói: Tôi từng làm người thế tục trong pháp của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, hoặc vì nhân duyên gần gũi xưa kia mà thăm hỏi nhau, hoặc là nhân duyên đến để nghe pháp qua lại nơi chùa viện. Người có tín tâm cúng dường tăng chúng, bố thí hoa quả và các loại đồ ăn thức uống. Tỳ kheo có được rồi trở lại cho tôi, tôi có được thì ăn. Vì nhân duyên của nghiệp ấy mà ở trong địa ngục. Trải qua vô lượng kiếp, giữa ngọn lửa nóng bỏng hoặc đốt hoặc nấu, hoặc uống nước đồng sôi, hoặc nuốt viên sắt nóng.

Từ địa ngục thoát ra lại rơi vào trong súc sanh. Bỏ thân súc sanh lại sanh vào trong ngạ quỷ. Các loại như vậy chịu đủ khổ đau mà các nghiệp vẫn không hết. Nay sanh trong loài Rồng này thường nhận chịu mọi sự khổ não.

Đức Phật bảo với các loài Rồng: Ác nghiệp loại này cùng với nghiệp trộm cắp đồ vật của Phật như nhau không khác. So với nghiệp ngũ nghịch thì tội lỗi ấy chỉ bằng một phần nửa. Nay các ông nên cùng nhau tiếp nhận ba quy y, nhất tâm tu thiện nghiệp. Nhờ vào duyên này ở trong Hiền kiếp được gặp vị Phật cuối cùng, danh hiệu là Lâu Chí. Ở thời Đức Phật ấy tội lỗi sẽ được diệt trừ. Lúc ấy các loài Rồng nghe lời này xong, tất cả đều chí tâm thề trọn đời quy kính Tam bảo.

Bấy giờ trong chúng kia có Long Nữ mù mắt, trong miệng thối rữa đầy các loại giòi bọ, giống như nơi nhà xí, bẩn thỉu dơ dáy, giống như đồ bất tịnh tanh hôi khó nhìn trong căn của phụ nữ. Miệng chảy ra các loại máu mủ, toàn thân thường bị các loại ruồi nhặng sâu kiến dòi bọ rúc rỉa làm thức ăn, thân thể hôi thối thật khó có thể nghe và thấy được.

Bấy giờ Đức Thế tôn dùng tâm Đại Bi thấy Long Nữ kia mắt mù khốn khổ như vậy. Ngài mới hỏi rằng: Nhà ngươi vì duyên gì mà gặp phải thân xấu ác này? Ở đời quá khứ đã từng làm nghiệp gì?

Long nữ đáp rằng:

Thưa Đức Thế tôn! Thân này của con bây giờ nhiều nỗi khốn khổ bức bách, không có lúc nào tạm thời được dừng lại. Nếu như có muốn nói nhưng mà không làm sao nói được. Con nhớ vào ba mươi sáu ức đời quá khứ đến nay. Con ở trăm ngàn năm sanh trong loài Rồng xấu ác. Đều thọ nghiệp chịu đau khổ như vậy, ngày đêm không dừng lại dù trong sát na.

Vì con trong chín mươi mốt kiếp xưa kia, ở trong Phật pháp của Đức Phật Tỳ Bà-thi. Khi ấy con làm Tỳ kheo ni nhưng nghĩ đến chuyện dục vọng còn hơn cả người say. Tuy là xuất gia nhưng không thể nào đúng như pháp. Ở trong chốn già lam phạm vào pháp luật. Vì thế nên luôn bị đọa vào ba đường ác. Chịu những nỗi khốn khổ của sự thiêu đốt nóng bỏng. Xin Thế Tôn từ bi cứu giúp cho thân con!

Lúc bấy giờ Đức Phật liền lấy ít nước vào trong miệng Long Nữ, lửa và giòi bọ máu mủ thảy đều diệt hết. Miệng Long nữ trong lành phát ra nói lời như vậy: Bậc Đại Thánh Như Lai! Con nhớ lại thời Đức Phật Ca-diếp ở quá khứ. Con làm người thế tục, đang cày đất giữa ruộng. Có một Tỳ kheo đi đến nơi con cầu xin năm mươi đồng tiền.

Lúc ấy con trả lời rằng: Hãy đợi thóc lúa chín rồi sẽ cho ông.

Tỳ kheo lại nói: Nếu như năm mươi đồng không có, thì xin mười đồng cũng được. Con vào lúc ấy nổi giận với Tỳ kheo kia mà nói lời rằng: Thậm chí mười đồng cũng không cho ông đâu.

Lúc ấy Tỳ kheo kia tâm sanh buồn phiền.

Lại vào lúc khác con đến trong chùa viện lấy trộm mười quả Am la là vật của Tăng hiện tại mà ăn một mình. Vì nhân duyên của nghiệp ấy mà vào trong địa ngục nhận chịu khổ đau. Ác nghiệp chưa hết thì sanh vào giữa đầm hoang làm thân rồng đói, thường bị các loài sâu bọ ăn thịt, máu mủ chảy ra càng thêm đói khát khốn khổ. Còn Tỳ kheo kia, bởi vì nghiệp duyên xấu ác của tâm giận dữ, chết đi liền làm thân rồng ác độc nhỏ bé, sanh dưới nách con hút máu của con, hơi nóng chạm vào thân không thể nào chịu nổi. Vì vậy thân con đầy máu mủ nóng bức.
Long nữ thưa với Đức Phật rằng: Đức Thế tôn Đại Bi! Chỉ nguyện xót thương cứu giúp cho con, khiến cho con thoát được rồng ác độc oan gia ấy!

Lúc bấy giờ Đức Thế tôn dùng tay khua nước phát ra lời nói chân thành, nói lời như vậy: Ở đời đói kém xưa kia, Ta nguyện làm chúng sanh thân hình to lớn, cao rộng vô lượng. Dùng sức thần thông ở giữa hư không xướng lời như vậy: Trong đầm hoang kia có loài côn trùng thân lớn, gọi là Bất Sân. Các người có thể đến lấy thịt thân đó để làm đồ ăn thức uống, sẽ không đói khát. Lúc ấy người và loài Phi nhân trong đời ấy, nghe tiếng này rồi tất cả đều hướng đến tranh nhau lấy ăn.

Lúc nói lời chân thật rất tin tưởng này, thì con rồng nhỏ bé dưới nách Long Nữ kia lập tức rời xa. Lúc này cả hai con rồng cùng thưa với Đức Phật rằng: Thưa Đức Thế tôn! Chúng con lâu mau nữa sẽ được xa lìa thân rồng này và được thoát khỏi tai ương tội lỗi?

Đức Phật bào với hai con rồng: Nghiệp này rất nặng, xếp sau tội Ngũ Vô Gián, tại vì sao? Bởi vì nếu như có vật của thường trú tăng bốn phương, hoặc là vật của Tăng hiện tiền, đàn việt thành tâm tín ngưỡng đem tâm thiết tha bố thí vật dụng, hoặc là hoa quả vườn cây đồ ăn thức uống cung cấp cho sinh hoạt thường ngày, giường chiếu chăn màn, thuốc thang chữa trị bệnh tật…, tất cả những thứ cần thiết một mình sử dụng lãng phí, hoặc mang đến nơi khác cho bà con bạn bè thân thiết sử dụng, thì tội này nặng nề phải vào địa ngục A Tỳ mà nhận chịu quả báo. Vì vậy các người nên thọ pháp quy y Tam bảo. Quy y Tam bảo rồi mới có thể hướng vào trong nước lạnh. Như vậy ba lần xưng niệm Tam bảo, thân liền an ổn được tiến vào trong làn nước mát lạnh. Bấy giờ Đức Thế tôn, liền vì các loài Rồng mà thuyết kệ rằng:

Thà lấy dao sắc tự cắt xẻ thân mình
Tay chân thân thể và tất cả thịt da
Tất cả đồ vật người tín tâm bố thí,
Người thế tục ăn vào thật là tai họa
Thà nuốt viên sắt nóng đỏ rực ghê người,
Mà khiến cho trong miệng sinh ra ánh lửa
Tất cả đồ ăn thức uống của chúng Tăng,
Không nên một mình sử dụng ở nơi khác.
Thà lấy ngọn lửa lớn như núi Tu di,
Dùng tay nắm giữ mà tự mình ăn uống
Vật đó có những người thế tục tại gia,
Không nên vội ăn thức ăn cúng dường Tăng
Thà dùng dao sắt tự cắt xẻ thịt mình,
Thân thể nát tan mà tự mình ăn uống
Vật đó có những người thế tục tại gia,
Không nên lấy dùng thức ăn của chúng Tăng
Thà lấy thân mình nhảy vào trong hố lửa,
Bốn phía rừng rực ngọn lửa dữ bốc cao
Vật đó có những người thế tục tại gia,
Không nên ngồi nằm vào giường chiếu của Tăng

Thà lấy dùi sắt nhọn vô cùng nóng bỏng,
Nắm chặt trong tay khiến cho cháy nát nhừ
Vật đó có những người thế tục tại gia,
Không nên tự mình sử dụng vật của Tăng
Thà dùng dao thớt thật dễ dàng đánh bại,
Mà tự cắt xẻ da thịt của thân mình
Chớ đối với người xuất gia hành thanh tịnh,
Phát khởi một niệm tâm sân giận nóng nảy
Thà dùng đôi tay mình móc lấy hai mắt,
Ném trên mặt đất như vất bỏ vật hư
Nơi nào có người thực hành những thiện pháp,
Không nên dùng tâm căm hận để ngó nhìn
Thà dùng sắt nóng quấn quanh thân thể mình,
Bất cứ hành động đứng đi và ngồi nằm
Không nên đem tâm sân giận và ganh ghét,
Mà mặc y phục sạch bố thí chúng Tăng
Thà uống nước muối mặc đục ngầu bụi đất,
Sôi sùng sục trong miệng giống như bốc lửa.
Không nên ấp ủ tâm tham lam độc ác,
Uống thuốc men thanh tịnh cúng dường chúng Tăng.

Lúc bấy giờ Đức Thế tôn thuyết kệ này xong, một vạn bốn ngàn các loài thuộc chúng rồng đều thọ pháp Tam Quy, trừ diệt tất cả những nỗi khổ trong nghiệp báo quá khứ và hiện tại mà được giải thoát, tin sâu sắc Tam bảo tâm không hề lui sụt. Lại có 80 ức các chúng loài Rồng, cũng đối với Tam bảo dấy tâm quy kính vô cùng.

Lại trong kinh Đại Tập nói: “Hoặc làm Tỳ kheo mà có được các loại đồ dùng giúp đỡ trong sinh hoạt thường ngày, đều là do đàn việt tín tâm đã bố thí. Mà chúng sanh này, hoặc tự mình ăn uống hoặc là cho người khác, hoặc cùng mọi người lấy cắp che giấu riêng một nơi để sử dụng một mình. Bởi vì nghiệp như vậy, cho nên rơi vào ba đường ác nhận nỗi khổ sở khốn khó lâu dài. Lại có chúng sanh bần cùng hạ tiện không được tự tại, vì vậy mà xuất gia hy vọng được giàu có sung túc giải thoát yên vui. Đã xuất gia rồi nhưng lại lười nhác lơi lỏng. Không đọc tụng kinh điển, thiền tuệ tinh cần bỏ bê mà không tu tập, thích biết chuyện của Tăng.

Lại có Tỳ kheo ngày đêm cần cù tinh tiến, thích tu thiện pháp đọc tụng kinh điển, ngồi thiền tu tuệ không bỏ chốc lát. Nhờ vào duyên này mà cảm được sự cúng dường của bốn chúng đệ tử. Lúc ấy người tri sự có được lợi dưỡng rồi, hoặc tự mình lén ăn, hoặc lại trộm cho người thế tục thân thiết trước kia. Vì những duyên này mà ở lâu trong đường ác, ra rồi lại vào. Ngu si mê muội như vậy, không thấy được quả báo nặng nhẹ của tương lai.

Nay Ta cảnh giác khuyên nhủ đệ tử Sa môn nghĩ đến pháp trú trì, không được tự xưng mình là người thực hành pháp thật sự của Sa môn, dựa vào chúng Tăng mà thọ nhận đồ vật của người khác tin tưởng giúp cho, hoặc là bánh trái hoặc là rau lá-hoa hương, chỉ là vật của chúng Tăng mà ăn. Không được tuỳ tiện đem cho tất cả những người thế tục. Không được nói đây là vật của mình tách riêng chúng mà ăn.

Lại cũng không được lấy vật của chúng Tăng tích trữ, gây dựng sinh ra các loại buôn bán, nói là có lợi ích làm cho thế gian mỉa mai hiềm khích. Lại cũng không được đưa ra thì đắt mà thâu vào thì rẻ, cùng với thế gian tranh giành lợi nhuận. Lại cũng không được vì nhân duyên đồ ăn thức uống cung cấp cho tăng mà làm cho các chúng sanh rơi vào ba đường ác. Cần phải khuyến khích dẫn dắt an trú trong thiện pháp, khiến cho chúng Tỳ kheo thật sự tin tưởng Tam bảo, thâu nhiếp các chúng sanh cho đến cha mẹ, làm cho được an lành ở trong ba pháp giải thoát”.

Lại trong kinh Thập Luận nói: “Nếu có vật của bốn phương tăng cùng những vật lẫn lộn giúp cho sinh hoạt thường ngày, trì giới hay phá giới, những người như vậy đều không giúp cho họ. Vì nhân duyên này sau khi mạng chung đều rơi vào địa ngục A Tỳ nhận chịu quả báo”.

Lại trong phẩm Tế Long kinh Đại Tập nói: “Lúc ấy Sa Già La Long vương thưa với Đức Phật rằng: Trong loài Rồng này, hoặc có những hàng rồng thọ nhận vui sướng như loài người, có hạng như ngạ quỷ, có hạng như súc sanh, có hạng như địa ngục nhận chịu đau khổ vô cùng.
Nói lời này xong, lúc ấy Vương tử của Sa Già La Đại Long vương tên gọi Thanh Liên Hoa Diện, tiến lên thưa với Đức Phật rằng: Thưa Đức Thế tôn! Con vì nhân duyên tội lỗi ác nghiệp gì mà sanh trong loài Rồng? Thân lớn đoan chánh vốn có sắc thân xúc chạm thọ dụng giống như lửa đốt, thường không có y phục để trần thân thể mà đi. Mà Phụ Vương con thọ nhận vui sướng tốt đẹp nhất, quả báo như Chuyển-luân vương không khác?

Đức Phật dạy: Này Hoa Diện! Ta sẽ nói cho ông biết. Trong ba mươi mốt kiếp quá khứ trước kia, có Đức Phật danh hiệu là Thi Khí. Lúc ấy trong đời Đức Phật Thi Khí có vị vua tên gọi là Bồi Đa Phú Sa. Vua Phú Sa kia ở trong ba tháng cúng dường Đức Phật, cùng với chúng đại Bồ tát vô lượng trăm ngàn vị đạt được bốn quả Sa môn. Vua dùng các loại y phục-đồ ăn thức uống-thuốc thang chữa bệnh mà cung cấp đầy đủ. Vua cũng chí tâm nghe pháp rồi lập tức phát tâm Bồ-đề. Ông tiến hành xây dựng chùa viện cúng dường các loại.

Thái tử thứ nhất của nhà vua ấy tên gọi là Bùi Đa Sa Thọ Đế, gặp Phật nghe pháp ở trong vòng lưu chuyển sanh tâm vô cùng sợ hãi. Thái tử xin vua cha xuất gia, nhà vua trả lời tùy ý con.
Thái tử xuất gia rồi lại thưa với vua cha rằng: Con muốn ở lại trong chùa!

Nhà vua nói: Được tùy theo sở nguyện.

Chúng Tăng đệ tử của Đức Phật Thi Khí ở trong chùa ấy thọ dụng đồ ăn thức uống. Thái tử sanh tâm ganh ghét luôn luôn mắng nhiếc giận dữ. Lúc ấy chúng Tăng trong chùa bị Thọ Đế giận dữ mắng nhiếc nhiều đều bỏ chùa mà đi. Thọ Đế thấy tăng đi rồi tâm sanh hoan hỷ, liền nghĩ rằng: Họ đi là tốt, mình thật yên ổn. Thế là tùy tiện sử dụng y phục và đồ ăn thức uống trong chùa. Thậm chí có khách tăng đến cũng không cho ở lại.

Bời vì ác nghiệp đó nên sau khi mạng chung sanh vào Đại địa ngục. Trải qua vô lượng ngàn vạn na do tha năm nhận chịu những quả báo thiêu đốt nóng bỏng. Từ địa ngục được thoát ra thì sanh vào trong ngạ quỷ. Trải qua vô lượng năm nhận chịu khổ đau vô cùng, trong ngạ quỷ chết đi lại rơi vào địa ngục. Thoát khỏi địa ngục rồi sanh vào trong ngạ quỷ…Như vậy trải qua ba mươi mốt kiếp, ở trong vòng lưu chuyển nhận chịu những nỗi khổ đau như vậy.

Đức Phật dạy: Này Hoa Diện! Sa Thọ Đế kia há lại là người nào khác, mà chính là thân ông bây giờ. Bởi vì nhân duyên ác nghiệp quá khư xa xăm, cho nên sanh trong Đại địa ngục-ngạ quỷ-súc sanh, xoay vòng liên tục nhận chịu khổ đau, trải qua trong 31 kiếp này nhận chịu tất cả những nỗi khổ đau, chưa lúc nào ạtm thời ngừng lại. Vì nghiệp còn thừa lại cho nên sanh vào trong loài Rồng nhận chịu ác báo này!

Lúc ấy rồng Hoa Diện nghe lời nói này xong, òa khóc nức nở, toàn thân tự rạp xuống-bốn chân sát đất lễ lạy cung kính, thưa với Đức Phật rằng: Thưa Đức Thế tôn! Nay con chí tâm theo Phật sám hối không dám che giấu. Nay con chí thành đến tận xương tủy, quy y Phật pháp tăng, cho đến tận cùng thọ mạng nguyện làm Ưu bà tắc.

Đức Phật dạy: Lành thay, lành thay! Như vậy quy y Ta thì nghiệp kia được trừ sạch, trong loài này chết rồi được sanh làm thân người gặp Phật Di-lặc. Ở trong giáo pháp của Phật Di-lặc xuất gia chứng quả La-hán.

( Chớ lạm dụng của Thường Trụ Tam Bảo – Theo Pháp Uyển Châu Lâm)
Tuệ Tâm 2022

Bài viết cùng chuyên mục

2 lần thoát chết, 2 lần trả nghiệp cho sự sát sanh hại vật

Định Tuệ

Ham chút lợi nhỏ bị thiệt to

Định Tuệ

Chối bỏ vợ con để theo bồ nhí nhận quả báo thê thảm

Định Tuệ

Linh ứng chép kinh Địa Tạng hết khối u nhanh chóng

Định Tuệ

Trì Chú Đại Bi được thăng chức, sinh con trai như ý

Định Tuệ

Ác giả ác báo là gì? Làm việc ác hại người cuối cùng lại hại mình

Định Tuệ

Ân oán kiếp xưa thành cha con hiện tại

Định Tuệ

Nàng dâu ngổ ngáo và căn bệnh kỳ lạ

Định Tuệ

Người dâm tâm nặng sẽ chiêu cảm yêu quái háo dâm, hấp tinh quỷ

Định Tuệ

Viết Bình Luận