Tâm Hướng Phật
Kiến Thức

Vận mạng là do chính mình tạo ra không phải do người khác

Chúng ta cần hiểu rõ, chúng ta cần học tập. Vận mạng từ đâu mà có vậy? Vận mạng là do chính mình tạo ra.

Vinh hoa phú quý của một người trong cuộc đời này không phải là ngẫu nhiên, mà do đời trước vun trồng. Đạo lý này trong Liễu Phàm Tứ Huấn đã phát huy vô cùng thấu đáo. Cho nên con người sanh đến thế gian này, liệu chúng ta có bao giờ nghĩ đến, vì sao ta lại đến thế gian này? Ta đến thế gian này là để làm gì? Hết đời này rồi ta lại đi về đâu? Có thể nói đây là vấn đề lớn của nhân sanh.

Nếu có thể nghĩ đến vấn đề này thì người này bắt đầu dần dần giác ngộ. Chỉ cần thường xuyên để vấn đề này trong tâm mình, nhà Phật gọi là “nghi tình”, tiểu nghi có tiểu ngộ, đại nghi có đại ngộ. Thường xuyên nghĩ đến vấn đề, không cần thiết đi tìm cầu đáp án, tìm cầu đáp án là vọng tưởng, mà lâu dần sẽ ngộ nhập, hốt nhiên đại ngộ, bạn liền sẽ hiểu rõ.

Trong Kinh Phật nói với chúng ta “Nhân sanh thù nghiệp”, chúng ta nghe câu nói này cảm thấy rất buồn, thế nhưng đó là sự thật. Năm 1977, tôi giảng Kinh ở Hồng Kông, tại giảng đường Quang Minh của lão pháp sư Thọ Dã, trên đại điện giảng đường của ông treo một câu đối. Trên câu đối viết là “Phu thê là duyên, có thiện duyên, có ác duyên, oan oan tương báo”, vế thứ hai viết “Con cái là nợ, có đòi nợ, có trả nợ, không nợ không đến”.

Cặp câu đối này đã viết ra tường tận mối quan hệ giữa người với người trong thế gian, quan hệ giữa người với người là gì vậy? Là ân oán nợ nần. Nếu không có ân oán nợ nần thì sẽ không gặp nhau. Chúng ta hằng ngày đi lại trên đường nhìn thấy không có ai chào hỏi bạn, đó là vì không có duyên. Nếu họ gặp gỡ bạn, cười với bạn, gật đầu với bạn thì đó cũng là duyên, nếu họ trừng mắt nhìn bạn, nhìn thấy bạn không vui, đó cũng là duyên, cái duyên này cạn, đại khái trong đời bạn chỉ gặp một lần, sẽ không gặp lại nữa. Nếu như duyên sâu thì sẽ trở thành bạn bè, trở thành thân thuộc, trở thành người một nhà, đó chính là sự việc như vậy.

Cho nên, Phật nói với chúng ta “Nhân sanh thù nghiệp”, bạn tạo nghiệp báo trong đời quá khứ thì đời này bạn đến thọ báo. Đây là nói về chúng sanh trong lục đạo, không một người nào tránh khỏi. Phật Bồ-tát trong lục đạo hiện thân thuyết pháp, hiện thân là tùy loại mà hiện, chúng sanh có cảm Phật liền có ứng.

Phật hiện thân thuyết pháp là vì điều gì? Là vì giúp đỡ những chúng sanh này giác ngộ, giác ngộ được thì tốt rồi, đem thiện duyên và ác duyên của bạn đều chuyển hóa thành Pháp duyên. Thế nên học Phật không có gì khác, học Phật chính là khai trí huệ, trí huệ khai mở rồi thì hiểu được làm thế nào để chuyển biến, chuyển thành Pháp duyên. Điều này mới có thể giải quyết được vấn đề.

Thánh Hiền thế xuất thế gian dạy chúng ta cần phải tích công lũy đức, cải thiện một cách triệt để. Tiên sinh Viên Liễu Phàm là một tấm gương, từ xưa đến nay trong và ngoài nước những tấm gương như ông rất nhiều, chỉ là không ghi chép ra thôi, không được lưu thông. Chuyện của ông được viết thành văn tự, người đời sau xem được thấy hoan hỉ, cho lưu thông với số lượng lớn nên chúng ta mới biết được là có một chuyện như vậy. Kỳ thực người giống như tiên sinh Viên Liễu Phàm, giác ngộ, sửa lỗi, thành tựu như thế này thì rất nhiều. Chúng ta cần hiểu rõ, chúng ta cần học tập.

Vận mạng từ đâu mà có vậy? Vận mạng là do chính mình tạo ra. Trong đời quá khứ tạo nghiệp thiện, đời này đến hưởng phước, nếu trong đời quá khứ tạo nghiệp ác thì đời này phải chịu khổ chịu nạn rồi, không phải do người khác tạo cho mình, cũng không phải Thượng Đế tạo cho mình, cũng không phải vua Diêm La tạo ra cho mình, mà là bản thân chúng ta trồng nhân thế như nào thì đời này sẽ kết thành quả báo như thế đó. Đó chính là tự làm tự chịu.

Hiểu rõ chân tướng sự thật thì bất luận là chúng ta hưởng phước hay chịu tội, trong tâm chúng ta vẫn rất bình lặng, sẽ không oán trời trách người. Nhìn thấy người khác có vinh hoa phú quý thì cũng không ao ước, nhìn thấy người khác chịu khổ chịu nạn thì tâm thương xót tự nhiên sanh khởi. Biết được hết thảy sự việc đều là do có nhân nên mới có quả thì chúng ta biết được làm thế nào để cải thiện.

Tổng nguyên tắc, tổng cương lĩnh của việc cải thiện là đoạn ác tu thiện. Chư Phật Bồ-tát các Ngài thực hiện được còn thù thắng hơn chúng ta, cao minh hơn chúng ta. Các Ngài có thể lìa hết thảy tướng mà đoạn ác tu thiện. Chúng ta ngày nay đoạn ác tu thiện, rất tốt, nhưng không làm được lìa tướng.

Phật nói cho chúng ta biết nhân quả bên trong, nếu lìa tướng đoạn ác tu thiện thì bạn liền chuyển phàm thành Thánh, bạn liền trở thành Bồ-tát, trở thành Phật. Nếu bạn không lìa tướng mà đoạn ác tu thiện bạn sẽ được quả báo trong lục đạo, nói cách khác, đó là việc cát hung họa phước của phàm phu không phải là của Thánh nhân. Sự khác nhau giữa Thánh nhân và phàm phu chính ở chỗ có thể lìa được hết thảy tướng hay không.

Việc này chúng ta có thể làm được không? Thật thà mà nói là có thể làm được, chỉ xem bản thân chúng ta có chịu làm hay không mà thôi. Nếu sẵn lòng làm, chịu làm thì không có điều gì là không làm được. Điều này chính là đại phước tối cao, phước báo của người thế gian không thể so sánh được.

Trích trong:
THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
Người giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không
Tập 90
Tâm Hướng Phật/St!

Bài viết cùng chuyên mục

Niệm Phật là phương pháp thù thắng nhất để cứu vãn kiếp nạn này

Định Tuệ

A Tu La là gì? Cõi A Tu La ở đâu? Gieo nhân gì sanh về cõi A Tu La?

Định Tuệ

Nhập không, vô tướng, vô nguyện pháp môn

Định Tuệ

Nếu bạn không thoát khỏi lục đạo thì nhất định làm súc sanh, ngạ quỷ, đọa địa ngục

Định Tuệ

Phước báo hữu lậu nhất định không hưởng thụ

Định Tuệ

Những gương về sự an nhẫn – Niệm Phật vãng sanh Cực Lạc

Định Tuệ

Thân, thọ, tâm, pháp là gì? Quán thân thọ tâm pháp

Định Tuệ

Người niệm Phật phải đoạn cội gốc ái dục

Định Tuệ

Thế gian này làm việc gì công đức lớn nhất, thù thắng nhất?

Định Tuệ

Viết Bình Luận