Chánh pháp đưa thế gian ra khỏi mê lầm, cởi gỡ những ràng buộc, tát cạn biển khổ trầm luân sanh tử, giúp chúng sanh xây dựng đời sống an lành.
Hiện tại ngày nay văn minh khoa học phát đạt rực rỡ huy hoàng, liệu có hy vọng dứt trừ hết thống khổ cho thế gian không? Văn minh chế tạo nhiều máy móc để phụng sự sáu căn của con người, thì lòng tham cấu trần dục càng thịnh. Lòng tham dục tăng thịnh đến đâu, sự đòi hỏi theo đó càng mở rộng. Cuồng vọng không đáy thì thiếu thốn hóa ra vô cùng.
Vì khoa học phát đạt nên lợi khí chiến tranh thêm tinh xảo, thế gian thống khổ càng sâu nặng. Huống chi còn bao nhiêu thiên tai thảm khốc, họa hoạn đủ điều, đưa tinh thần loài người đến chỗ rối ren khủng hoảng. Thuốc nào đối trị? Công ơn các nhà khoa học quả tình xứng đáng để cho nhân loại phụng thờ. Nhưng nói về mục đích tận khổ cho thế gian thì còn ở trình độ sẩm mù sờ voi, leo cây bắt cá.
Con đường thẳng để an thân lập mạng cho con người duy nhờ có Phật pháp. Tôn là tự giác. Giáo là giác tha. Đức Phật đã phát minh định luật : Hoặc – Nghiệp – Khổ.
Cương yếu của Phật pháp, bước thứ nhất là chuyển tình chấp mê lầm để khôi phục giác tánh. Như lọc quặng để lấy vàng. Phát tâm Bồ-đề là cầu sự giác tỉnh của Phật. Phật giác thấy rõ Phật và chúng sanh không hai. Cho nên không thể không giáo hóa chúng sanh.
Phát Bồ-đề tâm phải trên cầu Phật đạo để tự lợi, dưới lợi tha là giáo hóa chúng sanh. Có năng lực tự lợi rồi mới có thể lợi tha. Thật hành lợi tha tức là viên mãn đạo nghiệp của mình (tự lợi).
Nhân mê tạo ác mới chịu quả báo. Sợ khổ thì mau đoạn ác tu thiện. Đạo tràng chính là thân miệng ý của mình. Mười ác: thân sát, đạo, dâm; miệng nói dối, hai lưỡi, thêu dệt, độc lời; tâm tham, sân, si.
Mười ác này đã tạo tất cả thống khổ của nhân quần xã hội hiện tại, lại còn đọa lạc tam đồ ngày mai. Chỉ cần suy xét mấy phút cũng đủ thấy tai hại khủng khiếp của 10 ác. Vậy cứu khổ, điểm quan yếu là tránh 10 ác. Thành Phật độ sanh lấy đây làm cơ bản.
Con đường thập thiện (10 điều thiện) ngát hương cát tường! Đại nghĩa trì giới trong đạo Phật rõ ràng đầy đủ sức hùng vĩ để cứu vãn nhân tâm thế giới, hoàn thành nhân gian Tịnh-độ. Những kẻ ưu thời mẫn thế sớm chiều than thở, trách người giận đời, sao không quay về Phật pháp? Món chân tu dọn sẵn trên bàn mà không chịu ăn. Áo thượng diệu để ngay trước mắt mà không chịu mặc. Của châu báu ngay trong nhà mà không chịu dùng. Cứ chạy rong đi tìm hạnh phúc đâu đâu mà cam chịu đói rét ngu hèn. Như thế chẳng phải là điên rồ sao?
Nay xin lấy một giới sát để làm bằng chứng Phật pháp chính là thuốc cải tử hoàn sanh. Sách nói: “Muốn biết nguồn gốc đao binh chiến trận, hãy nghe tiếng lợn kêu trong nhà đồ tể. Một bát canh cua là nguyên nhân đạn khói chốn sa trường”. Đô thị càng phồn thịnh, sát nghiệp càng hăng say, thế giới chiến tranh càng thê thảm. Nạn nước nạn lửa thêm vào thiên tai vạn họa. Thế mà người đời vẫn cứ giết trăm ngàn vạn mạng để thích khẩu.
Phật pháp đầu tiên răn dạy: “Từ bò bay máy cựa vi tế côn trùng chẳng được giết hại huống chi được phép giết người”. Tâm giết hại đã hạ xuống, thì tự nhiên thống khổ an ninh, đại địa chúng sanh đồng hưởng an lạc.
Một giới sát còn cứu thế thần hiệu như vậy, huống chi mười thiện, huống chi tam tụ tịnh giới. Đủ biết giới – định – tuệ là thềm thang hiền thánh. Phật pháp như ngọc ma ni, mặt nào cũng tròn sáng, Phật pháp như vị cam lồ, giọt giọt đều ngon ngọt. Cung thỉnh các bậc minh triết hãy nếm thử.
Phật pháp là con mắt của nhân loại, cũng là mực thước của chân lý. Chánh pháp đưa thế gian ra khỏi mê lầm, cởi gỡ những ràng buộc, tát cạn biển khổ trầm luân sanh tử, giúp chúng sanh xây dựng đời sống an lành.
Y vào chánh pháp như có con đường sáng sủa mà đi. Cho nên hễ trông thấy chùa am, tượng hình, kinh điển, phải tôn trọng tu bổ. Dốc toàn tâm lực truyền bá, tuyên dương, báo đáp ân Phật.
Sư bà Hải Triều Âm!
Nam Mô A Di Đà Phật!