Thời gian trôi đi đời sống của họ càng ngày càng túng thiếu đói khổ, cuối cùng con cháu của bà có đứa phải mang tù tội, gia đình tan nát, có đứa thì bị tai nạn giao thông, rồi lại tật nguyền.
Chuyện này do chị Lê Thị Hoa trong phái đoàn của Úc kể lại:
“Có một gia đình đặc biệt dữ tợn gần nhà chị, không thấy mặt mũi chồng bà đâu cả, chỉ biết bà có 2 gái, 5 trai, đứa nào cũng ngang ngược hung dữ như bà.
Chị còn nhớ khi còn rất nhỏ chị đang làm con cá thì bà đi ngang mắng con gái gì mà không biết làm cá, đồ hư quá… Chị rất ngạc nhiên vì bị bà này mắng chửi vô cớ.
Ở trong xóm người nào cũng bị bà bắt nạt, la mắng. Ai cãi lại thì bà cùng mấy đứa con hung dữ kéo tới hành hung, chửi bới, quấy rầy, kể cả đe dọa với nhiều hình thức khác nhau. Chị đã chứng kiến nhiều lần bà và đám con bà đã dùng dao, mã tấu tìm người ta mà gây sự.
Phần lớn mọi người điều muốn có cuộc sống bình yên, kiếm cơm lo cho gia đình nên cắn răng nhẫn nhịn với hành động ngang ngược thô bạo của gia đình bà. Nếu sống độc thân không có gia đình thì mọi người đã lên tiếng phản kháng lại với gia đình bà rồi…
Lúc đó chị nghĩ bà này và mấy đứa con có ngày cũng lãnh quả báo cho sự ngang tàng hung dữ của mình.
Chị nhớ rất rõ mấy người chở củi từ miền Tây lên đậu gần nhà bà, bán xong phải trả tiền cho bà và mấy đứa con, những người mua củi cũng phải trả như vậy, bà gọi đó là tiền hoa hồng. Người bán người mua cũng phải trả tiền hoa hồng cho bà vì bà đã đút lót tiền bạc cho chính quyền địa phương nên bà và mấy đứa con tự tung tự tác lộng quyền như vậy. Thế là sau cái chết của bà, những thảm kịch lại từ từ xảy ra trong gia đình của bà. Sự lộng hành của bà chỉ được 6 năm thì bà qua đời, nguyên nhân cái chết cũng thê thảm không được bình thường…
Bà mất rồi nhưng gia đình con cái bà bắt đầu lãnh quả báo từ từ: Sau năm 1975 mọi người vượt biên, bà ở lại tìm cách chiếm đoạt đất đai nhà cửa của người ta để giành cho con út bà ở, còn nhà chính thì bà cho đứa con thứ 2 ở, mấy đứa còn lại thì có vợ con đùm đề phải ở nhà thuê. Thế là mấy đứa kia hợp lại yêu cầu 2 đứa có nhà phải bán 2 căn nhà để chia tài sản nếu không bán bọn nó sẽ cầm dao mã tấu tới xử lý.
Còn mấy đứa dâu và con cháu thì đem bà ra nguyền rủa, sao bà có thể phân chia không đồng đều công bằng như vậy?
Thằng út là khôn lanh nhất nó tìm cách bán căn nhà rồi chờ nửa đêm nó dẫn vợ con trốn đi nơi khác sinh sống nên không bắt nó phân chia tài sản được.
Chỉ còn thằng thứ 2 nên mấy thằng kia tập trung bắt nó phải bán ngay không để nó trốn đi như thằng út được. Ba đứa qua nhà hàng xóm nhờ đến làm chứng là căn nhà kia là tài sản chung của gia đình họ, nhưng trong xóm không một ai dám đứng ra làm chứng vì sợ liên lụy trả thù.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, thằng thứ 2 cũng tìm cách đút lót chính quyền và bán được căn nhà rồi cùng vợ con trốn đi biền biệt không ai biết tin tức. Mấy đứa còn lại không lấy được đồng nào từ 2 căn nhà đó nên cùng nhau chửi bởi nguyền rủa bà mẹ không lời nào tả xiết…
Thời gian trôi đi đời sống của họ càng ngày càng túng thiếu đói khổ, cuối cùng con cháu của bà có đứa phải mang tù tội, gia đình tan nát, có đứa thì bị tai nạn giao thông, rồi lại tật nguyền.
Đó là quả báo hiện tiền ngay trong thời hiện tại mà chị đã chứng kiến theo dõi gần 12 năm.
(Trích “Con Đường Sáng” – Tác giả: Thầy Thích Huyền Diệu – Trụ trì Việt Nam Phật Quốc Tự, Ấn Độ)