Tâm Hướng Phật
Kiến Thức

Vì sao tới ngày hôm nay mình vẫn còn chần chờ chẳng chịu tu?

Tại sao tới ngày hôm nay mình vẫn còn chần chờ, chẳng chịu tu? Quý-vị nghĩ xem, thời gian không chờ đợi ai, trong nháy mắt thì sinh mạng mình đã kết thúc rồi.

Sinh ra ở thế gian này, chúng ta phải biết mau mau tu hành, đừng nên chờ đợi. Lúc trẻ không tu, chờ đến khi đầu bạc mới tu thì nhiều khi không còn kịp nữa, cho nên có câu rằng:

“Mạc đãi lảo lai phương học Ðao,
Cô phần tận thị thiếu niên nhân.”

Nghĩa là:

“Ðừng chờ đến già mới chịu tu,
Mộ hoang lắm kẻ tuổi còn xanh.”

Người trẻ nhưng cũng mau đi đến chỗ chết. Con quỷ vô thường đâu cần biết người già hay trẻ, khi thời điểm đến, thì nó không khách sáo với ai cả, nó sẽ lôi mình tới gặp Diêm-la-vương. Cho nên:

“Dương gian vô lão thiếu.
Âm gian thường tương phùng.”

Nghĩa là:

“Trên dương thế, kể gì già trẻ.
Dưới âm phủ, thường đụng mặt nhau.”

Các vị nên chú ý: Thời gian rất quý báu. “Một chút thời gian là một chút mạng sống.” Cho nên chớ tùy tiện để cho thời gian trôi qua lãng phí. Chờ đến lúc tam tai (nạn lửa, nạn nước, nạn gió) tới, mình tránh được chăng? Vì vậy lúc trẻ mình cần phấn tấn tu hành, đừng chờ tới ngày mai mới tu. Hôm nay, tức thời tu hành, đó là thượng sách.

Có người nghĩ rằng: “Ngày hôm nay mình khoan tu đã, chờ đến ngày mai hãy tu.” Nhưng ngày mai đến, mình lại hẹn đến ngày mai nữa, hẹn hoài hẹn mãi, hẹn đến lúc đầu bạc, mắt mờ, tai lạng, răng long. Lúc đó dù muốn tu, mà tứ chi chẳng còn linh hoạt, thân nào có nghe lời mình. Bấy giờ, khổ vô cùng vậy!

Các vị nên nhớ rằng, chúng ta sống trên đời nầy cũng giống như con cá nằm trên vũng nước nhỏ, không bao lâu nước sẽ cạn. Có câu:

“Thị nhật dĩ quá, mạng diệc tùy giảm,
Như thiểu thủy ngư, tư hữu hà lạc;”

Ðại chúng!

“Ðương cần tinh tấn, như cứu đầu nhiên;
Ðản niệm vô thường, thận vật phóng dật.”

Nghĩa là:

“Một ngày đã hết, mạng cũng giảm dần,
Như cá cạn nước, thử hỏi vui gì?”

Ðại chúng!

“Hãy siêng tinh tấn, như đầu bị đốt,
Chỉ nhớ vô thường, chớ mặc buông lung.”

Từ vô lượng kiếp đến nay, chúng ta không biết làm sao tu, nên sinh rồi lại chết, chết rồi lại sinh, đó là điều mà mình phải hết sức đau lòng. Tại sao tới ngày hôm nay mình vẫn còn chần chờ, chẳng chịu tu? Quý-vị nghĩ xem, thời gian không chờ đợi ai, trong nháy mắt thì sinh mạng mình đã kết thúc rồi.

Hòa thượng Tuyên Hóa (Trích “Khai thị – Quyển 1)

Bài viết cùng chuyên mục

Thân, thọ, tâm, pháp là gì? Quán thân thọ tâm pháp

Định Tuệ

3 việc trọng yếu lúc sanh tiền của người niệm Phật

Định Tuệ

Làm thế nào để thành mãn Bồ Đề Tâm?

Định Tuệ

Cái gì gọi là Đại Thiện? Thế nào là Đại Ác?

Định Tuệ

Thất Bồ đề phần là gì? Thất giác chi gồm những pháp nào?

Định Tuệ

Từ bi nhất định phải có trí huệ

Định Tuệ

Nên niệm Phật vào lúc nào? Thời gian niệm Phật bao lâu?

Định Tuệ

Bố thí ba la mật là gì? Công đức của sự bố thí Ba-la-mật

Định Tuệ

Thực hiện Mười thiện nghiệp đời sống được hạnh phúc an lạc

Định Tuệ

Viết Bình Luận