Tâm Hướng Phật
Lời Phật Dạy

Sự tích về Đức Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát

Đức Văn Thù Sư Lợi khi chưa thành đạo thì ngài là con thứ ba của vua Vô Tránh Niệm, tên là Vương Chúng Thái Tử.

Đức Văn Thù Sư Lợi khi chưa thành đạo thì ngài là con thứ ba của vua Vô Tránh Niệm, tên là Vương Chúng Thái Tử. Nhờ phụ vương khuyên bảo, nên ngài phát tâm cúng dường Phật Bảo Tạng và tăng chúng trọn ba tháng.

Lúc ấy, có quan đại thần là Bảo Hải thấy vậy thì khuyên rằng: “Nay Điện Hạ đã có lòng làm sự phước đức, tạo nghiệp thanh tịnh, nên vì hết thảy chúng sanh mà cầu đặng các món trí huệ, và đem công đức ấy hồi hướng về đạo vô thượng chánh đẳng chánh giác, thì tốt hơn là mong cầu mọi sự phước báu nhỏ nhen.”

Vương Chúng Thái Tử nghe quan đại thần khuyến như vậy, thì liền chấp tay mà thưa với Phật rằng: “Bạch đức Thế Tôn! Công đức tôi cúng dường Phật tăng và những hạnh nghiệp tu tập thanh tịnh của tôi đó, nay xin hồi hướng về đạo vô thượng bồ đề, nguyện trải hằng sa kiếp tu hạnh bồ tát, đặng hóa độ chúng sanh, chớ tôi chẳng vì lợi ích một mình mà cầu mau chứng đạo quả.

1. Tôi nguyện hóa độ hết thảy mọi loài chúng sanh ở các thế giới trong mười phương đều phát tâm cầu đạo vô thượng chánh giác, giữ gìn tâm bồ đề cho bền chắc, và khuyến hóa theo môn lục độ là: Bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, trí huệ. Tôi nguyện giáo hóa vô số chúng sanh ở các thế giới đều đặng thành Phật thuyết phát trước tôi, và trong khi thuyết pháp, làm sao cho tôi đều xem thấy tất cả.

2. Tôi nguyện trong khi tu bồ tát đạo, làm đặng vô lượng việc Phật, và sanh ra đời nào cũng tu theo đạo ấy cả. Bao nhiêu chúng sanh của tôi dạy dỗ đều đặng thanh tịnh, như các người đã có tu phép thiền định ở cõi phạm thiên, tâm ý không còn điên đảo. Nếu đặng các kẻ chúng sanh như vậy sanh về cõi tôi, thì khi ấy tôi mới thành đạo.

3. Tôi nguyện đem các món hạnh nguyện mà cầu đặng cõi Phật trang nghiêm và nguyện hết thảy các cõi Phật đều hiệp chung lại thành một thế giới của tôi.

4. Đường giới hạn xung quanh trong cõi ấy đều dùng những chất: Vàng, bạc, ngọc lưu ly, pha lê, xà cừ, xích châu và mã não, mà xây đắp cho cao lên đến cõi phạm thiên, còn mặt đất thì toàn là ngọc lưu ly tất cả.

5. Trong cõi ấy không có các món đất, cát, bụi bặm, chông gai, dơ dáy, và không có những sự cảm xúc, thô ác, và xấu xa, cũng không có những người đàn bà và tên hiệu của người đàn bà.

6. Hết thảy chúng sanh đều hóa sanh, chớ không phải bào thai trong bụng mẹ như các cõi khác, và hằng tu tập các pháp thiền định, vui đẹp tự nhiên, chớ không cần phải ăn uống những đồ vật chất.

7. Trong cõi tôi không có người tiểu thừa, thanh văn và duyên giác. Thảy đều là các bậc bồ tát, căn tánh cao thượng, tâm trí sáng suốt, người nào cũng đã xa lìa mọi sự tham lam, hờn giận, ngu si, và đã tu đặng các môn phạm hạnh cả.

8. Trong khi chúng sanh sanh về cõi tôi, thì tự nhiên đủ tướng mạo tỳ kheo, đều có cạo tóc và đắp y một cách chỉnh đốn cả.

9. Chúng sanh trong cõi tôi muốn ăn, thì tự nhiên có bình bát thất bảo cầm ở nơi tay và đủ các món đồ ăn ngon đẹp đầy bát. Khi ấy lại nghĩ rằng: Chúng ta chớ nên dùng những đồ này, nguyện đem bố thí, trước hết dâng cúng cho các đức Phật, Bồ Tát, Thanh Văn, và Duyên Giác, sau nữa thì chúng sanh nghèo hèn và các loài ngạ quỷ đói khát đều dùng no đủ. Còn phần chúng ta thì nên tu pháp thiền định, hưởng sự vui đẹp tức là món ăn.

10. Mọi người suy nghĩ như vậy, liền đặng pháp tam muội, gọi là Bất Khả Tư Nghị Hạnh, có sức thần thông, dạo đi tự tại, không có sự gì ngăn ngại tất cả. Độ trong giây phút, mọi người đạo dạo khắp thế giới mà cúng dường Phật, bố thí và diễn thuyết các pháp cho chúng sanh nghe rồi trở về nước thì vừa đúng bữa ăn.

11. Tôi nguyện trong thế giới của tôi không có tám món chướng nạn và các sự khổ não, và cũng không có những người phá hư giới luật.

12. Tôi nguyện trong thế giới ấy có nhiều món châu báu rất lạ lùng và không cần gì phải dùng đến ánh sáng của mặt trời và mặt trăng. Các vị bồ tát tự nhiên xung quanh thân thể có hào quang sáng chói, soi khắp các nơi, thường chiếu luôn không có ngày đêm, chỉ xem lúc nào bông nở thì cho là ban ngày, lúc nào bông xếp lại cho là ban đêm mà thôi. Còn khí hậu thường điều hòa, không nóng quá cũng không lạnh quá.

13. Nếu các vị bồ tát nào bổ xứ làm Phật các cõi khác, thì trước hết ở nơi cõi tôi, rồi đến cung trời Đâu Suất, sau mới giáng sinh đến cõi ấy.

14. Tôi nguyện hóa độ chúng sanh đều thành Phật hết rồi, tôi mới hiện lên trên hư không mà nhập diệt.

15. Trong lúc tôi nhập diệt, thì có nhiều món âm nhạc tự nhiên kêu vang đủ pháp mầu nhiệm và các vị bồ tát nghe đều tỏ đặng các lẽ huyền diệu.

16. Thưa đức Thế Tôn! Tôi nguyện khi làm bồ tát mà dạo trong các cõi Phật, xem thấy những thức trang nghiêm, những châu báu, những hình trạng, những xứ sở, và những hạnh nguyện của chư Phật, thì tôi đều cầu đặng thành tựu tất cả.

17. Tôi nguyện các vị đẳng giác bồ tát đều ở trong cõi tôi mà đợi đến thời kỳ bổ xứ làm Phật, chớ không thọ sanh các cõi nào khác nữa. Nếu các vị nào muốn đến cõi khác thành Phật mà hoá độ chúng sanh, thì tùy theo ý nguyện.

18. Thưa đức Thế Tôn! Trong khi tôi tu đạo bồ tát, nguyện đặng cõi Phật rất tốt đẹp nhiệm mầu. Các vị bồ tát phát bồ đề tâm, tu bồ tát hạnh, mà đặng bậc bổ xứ thành Phật, đều sanh về trong cõi tôi cả.

19. Thưa đức Thế Tôn! Tôi nguyện đặng như vậy, tôi mới thành Phật, và nguyện ngồi khoanh chân trên tọa kim cang ở dưới cây bồ đề, trong giây lát chứng thành chánh giác.

20. Khi thành Phật rồi, tôi biến hoá ra các vị hóa Phật và các vị bồ tát, nhiều như số các sông Hằng, đặng dạo các thế giới mà hóa độ chúng sanh, giảng dạy các pháp nhiệm mầu và khiến cho hết thảy nghe pháp rồi đều phát bồ đề tâm, cho đến khi thành đạo cũng không đổi dời tâm trí.

21. Khi tôi thành Phật rồi, chúng sanh ở trong các cõi nếu thấy đặng tướng tốt của tôi, hằng in nhớ trong tâm luôn luôn, cho đến khi thành đạo cũng không quên.

22. Tôi nguyện chúng sanh trong cõi tôi, người nào cũng đủ căn thân toàn vẹn, không hư thiếu món gì. Nếu các vị bồ tát muốn xem thấy tướng tôi, hoặc nằm, hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc đi, thì đều thấy đặng cả. Khi thấy rồi, liền phát bồ đề tâm, và lại trong lúc thấy tôi, những sự hoài nghi về đạo pháp tự nhiên hiểu biết đặng cả, không cần đợi tôi giải thuyết nữa.

23. Tôi nguyện khi tôi thành Phật rồi, thì tôi đặng thọ mạng vô cùng vô tận, không kể xiết. Còn các vị bồ tát trong cõi tôi cũng đặng sống lâu như vậy.

24. Trong lúc tôi thành Phật, có vô số bồ tát đủ tướng mạo tỳ kheo, người nào cũng cạo đầu, đắp y, cho đến khi nhập niết bàn thì những tóc không khi nào để mọc dài, và những y cũng không khi nào đổi bận như đồ người thế tục.”

Đức Bảo Tạng Như Lai nghe mấy lời nguyện rồi, liền thọ ký cho Vương Chúng Thái Tử rằng: “Hay thay! Hay thay! Ngươi là người đại trượng phu, trí tuệ sáng suốt, tỏ biết mọi lẻ, phát nguyện rất lớn và rất khó khăn, làm những việc công đức rất rộng sâu, không thể nghĩ bàn đặng. Chính ngươi là bậc trí huệ nhiệm mầu, mới làm đặng mọi sự như vậy.

Bởi ngươi vì hết thảy chúng sanh mà phát thệ nguyện rất nặng lớn và cầu đặng cõi Phật rất trang nghiêm như thế, nên ta đặt hiệu cho ngươi là: Văn Thù Sư Lợi. Trải vô lượng hằng sa số kiếp về sau, ngươi sẽ thành Phật hiệu là: Phổ Hiền Như Lai ở thế giới rất đẹp đẽ, tên là Thanh Tịnh Vô Cấu Bảo Chi, thuộc về bên phương Nam. Tất cả mọi sự trang nghiêm của ngươi ước ao thảy đều thỏa mãn.

Này Văn Thù Sư Lợi, từ rày sắp về sau, trải hằng sa kiếp, ngươi tu bồ tát đạo, trồng các căn lành, và tâm trí thanh tịnh. Ngươi hằng vì chúng sanh mà giáo hóa cho chúng nó đều dẹp trừ được các món tâm bịnh, vậy nên chúng nó đều xưng ngươi là một ông thầy thuốc hay, có một món thuốc thần để chữa lành được bịnh phiền não.”

Vương Chúng Thái Tử thưa rằng: “Bạch đức Thế Tôn! Nếu sự thệ nguyện của tôi đặng như lời ngài thọ ký đó, thì tôi xin cả thế giới đều vang động và các đức Phật mười phương đều thọ ký cho tôi nữa.”

Vương Chúng Thái Tử thưa rồi, đương cúi đầu lễ Phật, tự nhiên giữa hư không có các thứ tiếng âm nhạc vang rền diễn ra các pháp mầu nhiệm, và có các thứ bông tươi tốt thơm tho rải xuống như mưa.

Các vị bồ tát ở các thế giới khác xem thấy như vậy, liền hỏi các đức Phật rằng: “Do nhân duyên gì mà có điềm lành như thế?”

Các đức Phật nói rằng: “Nay chư Phật ở mười phương đều thọ ký cho Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát sau sẽ thành Phật, nên hiện ra điềm lành ấy.”

Vương Chúng Thái Tử thấy vậy, lòng rất vui mừng, liền đảnh lễ Phật, rồi ngồi nghe thuyết pháp.

Từ đó về sau, Vương Chúng Thái Tử mạng chung, sanh ra các thân khác và đời khác, kiếp nào cũng giữ gìn bản thệ, quyết chí tu hành, học đạo đại thừa, làm hạnh bồ tát, hóa độ chúng sanh đều thành Phật đạo, mà cầu cho thỏa mãn những sự cầu nguyện của mình.

Trích: Sự tích Phật A Di Đà và bảy vị Bồ Tát!

Bài viết cùng chuyên mục

Phẩm thứ 34: Thiết Đầu La Kiện Ninh– Hiền Ngu Nhân Duyên Kinh

Định Tuệ

Kinh Hoa Nghiêm tập 15: Phẩm Thập Trụ thứ mười lăm

Định Tuệ

Phẩm 20: Người không tai, mắt, mũi, lưỡi – Hiền Ngu Nhân Duyên Kinh

Định Tuệ

Kinh Hoa Nghiêm tập 30: Phẩm A Tăng Kỳ thứ ba mươi

Định Tuệ

Một mồi lửa nóng giận cháy lên rừng quả báo

Định Tuệ

Kinh Hoa Nghiêm tập 11: Phẩm Tịnh Hạnh thứ mười một

Định Tuệ

Thực ngũ tân giới – Giới ăn món gia vị cay đắng

Định Tuệ

Phẩm thứ 26: Bố thí đầu – Hiền Ngu Nhân Duyên Kinh

Định Tuệ

Kinh Vô Lượng Thọ phẩm thứ 43: Phi thị Tiểu Thừa

Định Tuệ

Viết Bình Luận