Tâm Hướng Phật
Luân Hồi

Quả báo đọa địa ngục oằn lưng đội đá – Địa ngục du ký

Những tội hồn này đang luyện “thiết đầu công” vì họ là những kẻ lúc sống cứng đầu, cao ngạo, thích làm thầy đời, không yêu sự thanh cao, không tôn sư trọng đạo cho nên sau khi chết đều phải tới đây tu luyện.

Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 9 tháng 12 năm Đinh Tị (1977)

Thơ

Trọng đạo tôn sư đức nghiệp tuân
Điêu hoa lạc diệp tổng quy căn
Tư nguyên niệm bản thông chân tính
Bội nghĩa vong ân hà túc luân.

Dịch

Trọng đạo tôn sư nghiệp đức nên
Hoa rơi lá rụng thảy quy nguồn
Nhớ mong gốc gác thông chân tính
Bội nghĩa vong ân há lạm bàn.

Tế Phật: Năm Rắn sắp hết, mọi người đều nghĩ năm Ngựa tới sẽ thành công, đó chẳng qua chỉ vì muốn thành công nên cho rằng ngựa không dừng vó gắng gỏi tiến lên. Ta hi vọng người đời qua năm mới thúc ngựa gia roi, nếu không ngựa chẳng ra ngựa, cọp chẳng ra cọp, tiếng hô sẽ giống như gió xuân qua tai ngựa, tu đạo nên học cái tính của con ngựa luôn luôn hướng về tinh thần vô địch không hề sợ sự trở ngại gian nan, còn như nếu buông bỏ, tới đâu hay tới đấy, một sớm thấy mình già nua hẳn là có bốn ngựa cũng khó đuổi kịp. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ti, Dương Sinh mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời ân sư lên đường, không rõ bữa nay mình dạo thăm ngục nào.

Tế Phật: Sẽ tới Ngục Oằn Lưng Đội Đá trực thuộc sự cai quản của Đệ Thất Điện. Chuẩn bị khởi hành…. đã tới Địa Ngục Oằn Lưng Đội Đá, Dương Thiện Sinh mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Quả nhiên chỉ sau một sát na đã tới, khi ngồi trên đài sen ở trước Thánh Hiền Đường, nhắm chặt hai mắt giống như ngồi trên máy bay phản lực, chỉ nghe tiếng “vù” bên tai đã tới địa ngục.

Tế Phật: Ngươi cũng giống như phi cơ ở giữa không trung, phải không có chướng ngại vật còn không nguy hiểm vô cùng, vì nếu sơ sẩy thì chỉ trong nháy mắt là rớt xuống vực sâu muôn ngàn trượng. Có thể nói chỉ cần một chút sơ ý xương thịt lập tức tan thành tro bụi vô phương tìm kiếm. Càng định được thần càng tăng thêm sự nhẹ nhõm, càng nhẹ nhõm càng dễ cất cánh. Do đó người ta lên hay xuống đều phải căn cứ vào sự quyết tâm, có quyết tâm mới đạt tới trạng thái ổn định lớn lao. Người đã tu tâm dưỡng tính, dù có lâm cảnh trận mạc cũng chẳng dễ dàng hốt hoảng. Còn nếu không tu, sự đọa lạc địa ngục xảy đến cũng chỉ trong một thoáng phút giây. Do đó khuyên người đời cần phải ổn định tâm trí, nhìn rõ phương hướng, dù cho có bị lạc vào chốn khói sương mê hồn trận cũng vẫn còn có tâm là kim chỉ nam. Nếu nắm vững được tâm, tự nhiên thành công trong mọi việc, ngồi trên tòa sen ở giữa chốn bụi bẩn nước nhơ được hẳn là phải có công phu về định thần tĩnh tâm mới có thể ngồi nổi, còn không chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ bị mất hút nơi chốn vực sâu không đáy. Con có phúc khí mới có thể ngồi nổi, cho nên phải cố giữ gìn. Mau tới trước mặt Ngục Quan làm lễ ra mắt.

Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Kính chào Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân, tôi là Dương Sinh thuộc Thánh Hiền Đường, bữa nay thầy trò chúng tôi phụng chỉ tới quý ngục thăm hỏi sự tình, kính xin Ngục Quan giúp đỡ phương tiện.

Ngục Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Sinh tới thăm, việc phụng chỉ viết sách là việc làm vô cùng quang vinh, mời hai vị vào trong ngục tham quan.

Dương Sinh: Cảm tạ Ngục Quan… phía trong các tội hồn đang làm việc, người lớn kẻ nhỏ đều đang khuân những tảng đá, phải chăng quý ngục đang xây thêm phòng mới?

Ngục Quan: Trong này không xây thêm phòng mới, các tội hồn phải đội đá vì đó là một thứ hình phạt.

Dương Sinh: Các tội hồn khi khuân đá, miệng lớn tiếng kêu than, cũng chẳng lấy làm lạ vì họ phải đội những tảng đá quá lớn, hai tay giữ chặt, mình khom khom giống như là đã kiệt sức, mỗi bước đi chỉ nhích được chừng một tấc. Có kẻ sức không chịu nổi, tảng đá rớt xuống đè nát mình hoặc dập xương chân, nằm chết ngất, âm binh múc nước xối liền tỉnh dậy, lại bê đá đội lên đầu tiếp tục đi. Hình phạt này đã có từ x ưa, nay lại dùng phạt tội hồn kể cũng khá hữu dụng!

Ngục Quan: Những tội hồn này đang luyện “thiết đầu công” (công lực đầu sắt) vì họ là những kẻ lúc sống cứng đầu, cao ngạo, thích làm thầy đời, không yêu sự thanh cao, không tôn sư trọng đạo cho nên sau khi chết đều phải tới đây tu luyện.

Dương Sinh: Xin Ngục Quan cho gọi mấy tội hồn tới đây để tôi hỏi họ xem lúc sống họ đã phạm phải tội gì?

Ngục Quan: Hay lắm, để tôi truyền lệnh gọi mấy tội hồn tới đây để nó khai rõ những lỗi lầm lúc còn sống để làm bài học răn đời… các tội hồn đã tới, mời Dương Sinh tra hỏi.

Dương Sinh: Xin hỏi vì cớ gì lại phải tới đây đội đá?

Tội Hồn: Nói ra xấu hổ muôn phần, tôi lúc sống là giáo sư, liền lợi dụng uy tín sẵn có của mình mà dụ dỗ những nữ sinh có nhan sắc vào đường dâm ô. Lúc sống tuy chuyện xấu xa không bại lộ, nhưng sau khi chết lại khó trốn thoát khỏi con mắt thứ ba của Diêm Vương mặt sắt. Khi tới địa ngục âm binh cùng Diêm Vương các điện ra lệnh đánh tôi bằng roi, sau đó giao qua Đệ Thất Điện, Thái Sơn Vương thấy tôi khí giận bốc, tóc dựng đứng, mắng tôi là quân súc sinh, làm thầy dạy người mà không giữ thân trong sạch, mà lại đi làm nhục nữ sinh, phán đày tôi tại ngục còng lưng đội đá, cất đầu chẳng nổi.

Ngục Quan: Mi là thầy dạy học mà không biết liêm sỉ lại đi gian dâm với nữ sinh, tội mi quá ác. Giờ đây bắt mi đội đá cho đầu mi gãy gập, khí mi tiêu tan chẳng còn mặt mũi nào nhìn thấy ai nữa để cho hết còn xấu hổ. Khuyên những kẻ làm thầy ở thế gian, bất luận là đạo sư, giáo sư hay bách nghệ sư, sĩ nông công thương không có thầy truyền dạy ắt nghề chẳng tinh. Thầy trò như cha với con, nên lấy lễ mà đối xử, không được vượt ra ngoài khuôn phép mới mong tránh khỏi luật Trời trừng trị. Mời Dương Thiện Sinh tiếp tục tra hỏi.

Dương Sinh: Xin hỏi tội hồn, nhìn diện mạo nhà ngươi cũng có vẻ tu hành, đầu lại húi trọc, cớ sao còn phải vào đây “luyện công”?

Tội Hồn: Xin chớ mỉa mai tôi, đầu phải húi trọc vì đội đá mà để tóc tôi có cảm giác đau nhức không chịu nổi. Lúc sống tôi là một kẻ sĩ học đạo, sau khi vào trường, đọc được ít kinh sách liền cho là mình đã đắc “vô thượng tâm pháp” gặp lão sư sở học kém tôi từ đó tôi tự phong tôi làm thầy, lại thường phê phán thầy trước mắt bạn cùng trường. Sau khi chết vì tôi đã từ lâu khinh thầy do đó mà bị âm sai áp giải xuống địa ngục. Sau khi bị Diêm Vương phán xử, tội của tôi là “thụ sư chi đạo, bại sư chi đức” (học đạo của thầy mà lại phá đức của thầy). Phàm thông hiểu kinh sách hẳn có thể đem chân lí dạy cho người chứ không được tự xưng là thầy một cách kiêu căng ngạo mạn. Nếu như không tuân theo lời khuyên này, ắt bị đày tại ngục còng lưng đội đá, hàng ngày phải gập mình đội đá đi đường cho tiêu tan ác nghiệp.

Tế Phật: Học sĩ có tài năng hẳn là chăm lo phát huy hết khả năng của mình, tự ngàn xưa đã có nhiều trường hợp trò giỏi hơn thầy. Nhưng còn kẻ kiêu căng tự cho là mình tài giỏi hơn thầy, nếu như tôn sư trọng đạo thì không thể chê trách thầy. Các loại nghề ở thế gian đều do các bậc thầy truyền dạy mới có thể thành công. Nhưng thế nhân giờ đây có nhiều kẻ quá hiện thực, học nghề chưa giỏi đã vội bỏ thầy bỏ trường để đi kiếm tiền, đối với thầy cũ vong ân bội nghĩa. Kẻ học đạo khoe tài lập dị, ham làm thầy đời, khoe danh khoe mẽ, đại phản thầy, phản đạo phải mau sám hối mới mong được miễn cái khổ còng lưng đội đá.

Dương Sinh: Xin hỏi tội hồn vì cớ gì lại phải tới đây chịu khổ hình?

Tội Hồn: Tôi lúc sống đã giàu có lại thêm có tài biện bác, mỗi khi ở giữa đám đông thường khinh khi kẻ nghèo, ỷ thế đè người. Mỗi khi nói ra là chửi mắng kẻ nọ kẻ kia, nói năng bừa bãi không chịu giữ mồm giữ miệng. Chỉ có phạm mỗi một tội này mà phải tới đây chịu hình phạt, lòng tôi có chút không phục, kính mong Phật Sống Tế Công hãy nhân danh là người nắm đạo công bằng biện giải dùm tôi.

Tế Phật: Hay lắm hay lắm nhưng hãy đưa tiền đây ta mới nói, không có tiền lời nói không có kí lô nào cả, chẳng ai chịu nghe, nếu như có tiền ta có thể nói nhỏ với Ngục Quan giảm bớt tội cho ngươi.

Tội Hồn: Đa tạ sự giúp đỡ của ngài, hiện tại tôi không có mang tiền theo, để lại hết ở trần gian bị con cháu tiêu hoang phá hoại, bây giờ làm sao tôi lo nổi?

Tế Phật: Thực chẳng khác gì mộng huyễn, “Hữu tiền hữu thế nhân đê đầu, vô tiền vô thế tự thùy đầu” (Có tiền có thế người cúi đầu, không tiền không thế mình tự gục đầu). Ai bảo ngươi sống kiêu ngạo, như nay tiền tài và thế lực ở đâu? Lại còn phải đưa đầu đội đá để gột rửa lỗi lầm.

Ngục Quan: Mi quá ác độc, lúc này còn nghĩ dùng thế lực đè người. Diêm Vương mặt sắt có dùng tiền mua chuộc cũng chẳng được nào. Vừa rồi Tế Phật mỉa mai châm chọc mi, mi có biết không? Từ rày về sau chớ có nói xàm, trái lệnh sẽ bị tăng thêm hình phạt.

Tế Phật: Đường đời dành ba phần đường cho người đi, không thể độc chiếm một mình mình đi, người chẳng thể vĩnh viễn cao cao ở trên chỉ cần một sớm thất thế, thất lợi là người bỏ hết. Nếu như lại quá khinh người, kiêu ngạo không chịu cúi đầu hẳn là sau khi chết chẳng thể tránh khỏi gục đầu dấu mặt. Đã tới giờ, xin cáo từ Ngục Quan, chúng tôi sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.

Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan. Chúng tôi đã phiền nhiễu chư vị Tướng Quân quá nhiều, xin cáo biệt.

Ngục Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.

Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, xin ân sư trở lại Thánh Hiền Đường….

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

Trích: Địa Ngục Du Ký – Hồi Bốn Mươi Lăm: Dạo Địa Ngục Oằn Lưng Đội Đá!

Bài viết cùng chuyên mục

Gia quyến phải vì người chết mà niệm Phật để cứu độ cho họ

Định Tuệ

Mối liên hệ giữa vong hồn và con cháu trên trần gian như thế nào?

Định Tuệ

Kiến thức cơ bản về sáu cõi luân hồi theo quan điểm Phật giáo

Định Tuệ

Quả báo đọa địa ngục nướng tay – Địa ngục du ký

Định Tuệ

Quả báo đọa địa ngục rút ruột – Địa ngục du ký

Định Tuệ

Quả báo đọa địa ngục kìm kẹp miệng, hàm thiết đóng vào răng

Định Tuệ

Nghiệp gì cảm quả báo làm ngạ quỷ?

Định Tuệ

Cận tử nghiệp quyết định giải thoát hay đọa lạc

Định Tuệ

Cúng cô hồn thật sự có cảm ứng hay không?

Định Tuệ

Viết Bình Luận