Bạn là người học Phật, ăn chay nhưng cha mẹ, người thân và gia đình của bạn là người không học Phật, cũng không ăn chay. Vậy thì phải làm sao?
Có rất nhiều đồng tu tại gia tự mình học Phật, phát tâm ăn chay, nhưng người trong nhà không học Phật. Thọ Bồ Tát giới rồi, người ấy có nên nấu những món thịt mặn cho cha mẹ ăn hay không?
Đã nói cắt thịt cũng phạm giới. Điều này không sai! Quý vị đến cúng dường cha mẹ, lúc cha mẹ vẫn chưa tin Phật thì đó là “khai duyên”, chứ không phải phá giới. Quý vị phải từ chỗ này mà cảm hóa người trong nhà quý vị.
Muốn cảm hóa họ, trước hết quý vị phải làm cho họ có cảm nghĩ tốt đẹp và sanh tâm hoan hỉ với Phật giáo thì quý vị mới có thể cảm động họ được.
Nếu quý vị “làm thế này không đúng, làm thế kia cũng không đúng”, bảo họ: “Quý vị ăn thịt chúng sanh, tương lai quý vị phải đền mạng”. Bạn càng nói người nhà càng phiền não, càng nói càng nổi nóng hơn. Như thế chẳng những không giáo hóa, cảm hóa được họ mà trái lại còn tạo khá nhiều khẩu nghiệp. Vậy là sai lầm lớn rồi!
Như thế là thiếu trí huệ, quý vị thuận theo hết thảy. Họ cảm thấy Phật giáo tốt đẹp, Phật giáo thật sự tốt đẹp! Cách một thời gian sau sẽ dần dần cảm hóa được họ, phải vận dụng trí huệ.
Thời gian dài hay ngắn tùy thuộc vào phương tiện thiện xảo, mà cũng tùy thuộc vào thiện căn, phước đức của người nhà quý vị.
Do vậy phải có tâm nhẫn nại, phải có phương tiện, làm như vậy mới đúng. Tự nhiên họ sẽ hồi đầu, sẽ hướng thiện. Tuyệt đối chẳng được cậy mình học Phật mà đối địch với người nhà, làm vậy là sai, hoàn toàn sai lầm.
Phật pháp được kiến lập trên cơ sở hiếu đạo. Câu thứ nhất trong Tam Phước là: “Hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự sư trưởng”. Câu đầu tiên là “Hiếu dưỡng phụ mẫu”.
Vì thế, phải có trí tuệ, phải có phương tiện thiện xảo, phải có tam nhẫn nại để giáo hóa người nhà, quyết định chẳng được đối lập.
Trước khi họ chưa hiểu rõ, chưa thấu suốt, họ muốn gì đều nên tùy thuận. Trong lúc tùy thuận, chúng ta có tam nhẫn nại, có trí huệ, có phương pháp để dần chuyển biến họ. Vậy mới là đúng! Đây gọi là hiếu dưỡng chân chánh!
Trích: Sa di Luật Nghi Yếu Lược, HT. Tịnh Không, năm 1994!