100 Ngày Độc Cư nguyên tác One Hundred Days Of Solitude của Jane Dobisz (Thiền sư Bon Yeon) là vị thầy hướng dẫn ở trung tâm Thiền Massachusetts.
ĐÔI NÉT VỀ TÁC GIẢ
Jane Dobisz (Thiền sư Bon Yeon) là vị thầy hướng dẫn ở trung tâm Thiền Massachusetts. Trong 25 năm cô đã tu tập theo nhiều truyền thống Phật giáo khác nhau. Jane ₫ã mở nhiều khóa thiền tập tích cực 90 ngày ở Mỹ, Âu châu, và Nam Phi cho hằng trăm sinh viên khắp thế giới. Cô chủ biên tờ The Whole World Is A Single Flower (Toàn thế giới chỉ là một đóa hoa) của Thiền sư Sùng Sơn. Jane sống ở vùng Boston cùng chồng và các con.
Kiếp người
Đến tay không, đi tay không,
nhân thiên là vậy
Khi sinh ra, bạn từ đâu đến?
Khi chết rồi, bạn đi đâu
Sinh, xuất hiện như đám mây nổi
Tử, biến đi cũng như mây
Đám mây trôi nổi kia,
tự bản chất cũng không hiện hữu
Sinh-tử, đến-đi cũng như vậy
Nhưng có một điều rõ rệt –
thanh tịnh và trong sáng
không lệ thuộc tử sinh
Điều đó là gì?
(Hán thi)
Lời giới thiệu
Những thiền sư vĩ đại đều nói trí tuệ trong vũ trụ nằm ngay trước mặt chúng ta. Các ngài bảo, tận sâu thẳm, mỗi chúng ta đều biết mình đã hoàn thiện. Vấn đề là, làm sao khiến chân lý đó hiển lộ sinh động khi ta thể nghiệm cuộc đời?
Khi còn khá trẻ, tôi có ấn tượng đây là một điều quan trọng – và nếu may ra tìm được, thì bí mật của hạnh phúc nằm ngay trong trái tim tôi. Tôi nghe rằng những bậc hiền triết thường ở Á châu, nên quyết định Nepal là điểm khởi đầu hợp lý. Không lâu sau đó, tôi thấy mình rời máy bay của hãng hàng không Ấn Độ, đi trên đường tráng nhựa ở phi cảng Kathmandu. Ngoài trời đã tối.
Tôi cảm nhận không khí trên da tôi khác lạ, không giống như ở Tây phương. Nó có hơi hướm miền đất lạ, đầy mùi xăng nhớt, hương liệu và hơi đất. Tôi tự nhủ: “Ta đã quyết định đúng khi đến đây. Tôi đang đi trên vùng đất Đông phương, đi vào một cuộc đời mới.”
Tôi sống với một gia đình Nepal dễ thương ở ngoại ô Kathmandu, ghi danh vào một trường dành cho người ngoại quốc, và hỏi thăm để tìm gặp các vị thầy Phật giáo. Tôi bối rối mà thú thật rằng trong mấy tuần lễ đầu ở Nepal tôi không hề thấy dãy Hy Mã Lạp Sơn. Chỉ tuyệt đối tập trung vào phía chân đồi, tôi luôn tự nhủ:
“Hơi đâu mà lo, nó cũng giống núi ở Vermont vậy thôi”. Rồi một ngày kia, khi từ trường đi về, nhìn lên trời, và lần đầu tiên tôi chợt nhận ra, những thứ trắng xóa trên cao mà trước kia tôi nghĩ là mây, thực ra là đỉnh núi tuyết phủ.
Đủ biết nó cao đến như thế nào!
Tôi đã có những khoảnh khắc kinh ngạc khi nhìn lên núi, sững sờ! Vậy ra đó là nơi cư ngụ của những bậc thầy minh triết. Lẽ ra, tôi đã phải leo lên đó nếu muốn gặp họ. Nhưng làm sao mà tôi, một người không biết gì về leo núi, có thể đến đó dược?
Dù cũng hơi nản chí, nhưng sau vài tháng tìm hiểu đường đi, tôi đã sẵn sàng để khởi hành. Tôi đi với hai người bạn mới trên con đường Pokhara-Jomosom, vì đường này chẳng cần nhiều kinh nghiệm leo núi hay dụng cụ. Dù vậy, cũng đã khá vất vả cho nhóm nhỏ của chúng tôi, chưa từng leo chỗ nào cao hơn là các đồi thấp.
Sự vĩ đại và tuyệt diệu của dãy Hy Mã Lạp Sơn thật không thể tưởng tượng. Đỉnh núi ở khắp mọi nơi, lởm chởm, phủ đầy tuyết, vừa nhân hậu mà đe dọa. Chúng tôi thấy được những điều chưa từng thấy khi sống ở Rhode Island, quê hương của tôi: những bộ lạc nhỏ của những người trông lạ lùng, đội cả bàn làm việc trên đầu, mang những chiếc vòng bằng thủy tinh, và những vòng mũi bằng bạc. Một nhà ẩn sĩ lang thang, mái tóc bạc của ông kết lại thành những lọn quăn dài, con rắn còn sống quấn quanh cây gậy, cười với chúng tôi, nụ cười vừa ngây ngô vừa không còn răng.
Một hồ nước trên Hy Mã Lạp Sơn, nước trong vắt, đầy cả phụ nữ mặc sari, vung nước tung tóe với những đứa bé ở trần, con của họ, đâu cũng thấy cười nhe răng. Một khu rừng đỗ quyên hoa nở rộ. Sống trong đất nước này, những điều xảy ra hằng ngày đã đánh thức trong tôi từng cảm thức ẩn tàng, mê say sự bí hiểm và phiêu lưu mà tôi không hề biết là mình có.
Buồn cười thay, trong hoàn cảnh này tôi chẳng màng bận tâm về ý nghĩa cuộc đời nữa. Được đến đó là đã đủ rồi. Tuy nhiên, đằng sau sự phi thường đó, tôi biết câu hỏi lớn nhất mình mang đến đây sẽ không được giải quyết cho đến khi tôi xử lý. Rốt cục tôi tự lý luận mình chẳng phải lúc nào cũng được đi vất vả như thế này để bị hớp hồn vì những phong cảnh hùng vĩ.
…..
Mời quý bạn đọc 100 Ngày Độc Cư tại file PDF dưới đây.
[pvfw-link viewer_id=”1953″ text=”100 Ngày Độc Cư PDF – Thuần Tĩnh việt dịch” class=”pdf-viewer-link-single” target=”_blank” default_zoom=”auto” pagemode=”none”]